Hai mươi năm không có tiền đồ bị hủy trong tay chủ tịch Hoắc rồi.
Lương Tiêu nhắm mắt lại hít sâu, kéo trở lại chút suy nghĩ không thể nào hiểu nổi đó.
Dù sao cũng ngăn được Hoắc Lan ra ngoài.
Sáng mai còn phải đóng phim, còn không ngủ, sợ rằng trong cơn thịnh nộ của đạo diễn Tống có thể ngủ luôn trên ghế hùm(1) của quân địch.
Hiện trường thậm chí còn chuẩn bị trước dụng cụ tra tấn.
Lương Tiêu ôm chặt đầu, cách này không được, qua loa qua quýt chơi xong hai ván trò chơi. Ngay lúc chuẩn bị mở mắt tìm giường quay lại giường để ngủ, bả vai bỗng nhiên bị hơi lạnh mỏng manh choàng qua.
Lương Tiêu bị dọa, mở to mắt: “Hoắc - - “
Hoắc Lan ôm bả vai cậu, vững vàng ổn định túm lấy cong chân, thả cậu trở lại giường.
Lương Tiêu vẫn chưa hồi hồn, chớp chớp mắt, được Hoắc Lan cúi người đặt vững, nhìn chủ tịch Hoắc thậm chí đã vô cùng nhuần nhuyễn thay cậu dở chăn đắp kín, ngồi trên đầu giường, đưa ra tay trái.
Lương Tiêu kịp lúc ngăn trở anh: “Chủ tịch Hoắc.”
Mặc dù hiểu nhầm nhiều đến độ một đường đưa cậu vào phòng tổng thống, nhưng bản thân thật ra không có “bắt buộc phải ngủ trên tay trái của chủ tịch Hoắc” chuyện thiết lập nhân vật này, sớm muộn vẫn cần thiết nói rõ với Hoắc Lan.
Lương Tiêu kéo tay anh, đắn đo tìm từ: “Thật ra - - Thật ra không cần... ...”
Hoắc Lan nhìn cậu, cũng không kê tay sau ngực cậu như mọi khi, ghém kỹ góc chăn, một tay che trên mắt cậu.
Lương Tiêu ngơ ngác.
“Ngủ đi”. Hoắc Lan: “Không có việc gì”.
Không thể nói rõ bốn chữ này của anh rốt cuộc không thể giải thích được sao lại đào tim móc phổi thế (2), Lương Tiêu hơi thở hơi ngừng, trợn mắt hồi lâu, họng không tự giác khàn: “ ... ... Chủ tịch Hoắc.”
Hoắc Lan thò người ra, thay cậu tắt đèn.
Tia sang lộ ra từ khe hở ngón tay cũng triệt để lướt qua bóng đêm yên tĩnh. Lòng bàn tay Hoắc Lan ấm áp khô ráo, che đôi mắt và trán cậu.
Sắc trời tối đen, có thể nghe thấy tiếng hít thở vững vàng đều đặn.
Lương Tiêu nhắm chặt mắt, không phát ra âm thanh nào nữa.
“ … …”
Quản gia hiểu biết sâu rộng, gặp chuyện không hoảng nghe chủ tịch nhà mình tối nay lại cùng ngài Lương nhảy vọt đến lý do phòng bên xong: “ngài Lương ngủ rồi”.
Quản gia: “Mà ngài không yên tâm, đi không được”.
Quản gia nhìn Hoắc Lan: “ ngài cảm thấy chỉ cần tay ngài bỏ ra, ngài Lương sẽ tỉnh.”
Hoắc Lan: “ … …”
Hoắc Lan không muốn nói chuyện, mở cửa phòng tắm ra, xả nước ấm rửa mặt.
Sáng nay quản gia tận mắt nhìn thấy Hoắc Lan từ phòng bên đi ra, quả thực nghĩ không ra chủ tịch Hoắc của bọn họ trải qua nhiều ngày như vậy, thành quả chính là đặt tay từ đầu ngài Lương xuống phía dưới lật mặt một cái?
Di chuyển đến trên đầu của ngài Lương.
Ít nhất ngài Lương còn làm nhăn quần áo của chủ tịch Hoắc.
Còn gối lên đùi lớn sạch sẽ trắng trẻo của chủ tịch Hoắc.
“ ngài vẫn cảm thấy, ngài Lương chỉ cần tỉnh.”
Quản gia khó mà tin được: “ Phát hiện ngài không ở, phòng ngủ chỉ còn ngài ấy cô đơn một mình, cả đời này không thể ngủ ngon được nữa.”
Hoắc Lan day day trán: “ Không có - - “
Quản gia chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ không nhỏ, phạm nhan trực gián (3): “ Ngoài việc này ra, nửa đêm ngài vào phòng ngủ của ngài Lương, cái gì cũng chưa làm.”
Hoắc Lan bỗng dưng nghe ra được ý chất vấn rất nặng trong giọng điệu của ông, không nhịn được nhăn chặt mày, giải thích: “Còn nói chuyện cho nhà.”
Chuyện này là quyết định độc đoán của chủ tịch Hoắc lúc đêm khuya không ngủ được, ngay cả tổng giám đốc cũng là sáng nay mới được thông báo phải chịu tội thay chủ tịch, quản gia thậm chí còn không biết: “ Nhà?”
“ Chỗ ở hiện tại của cậu ấy là thuê, không có bảo vệ, quá dễ bị người có tâm để ý.”
Hoắc Lan lấy khăn mặt qua, nắm chặt trong tay: “ Mua nhà ở, chỉ từ Tinh Quan qua Lưu Trình, quẹt ngân hàng cá nhân của tôi, ghi tên của cậu ấy, không cần quẹt sổ cái của công ty - - “
Quản gia: “ ngài muốn mua nhà cho ngài Lương.”
Hoắc Lan: “ ... ...”
Hoắc Lan không muốn nói chuyện cùng ông nữa, quay người rơi một tràng tuyết.
“ ngài không nên - - “
Quản gia lau bông tuyết để ngầm thừa nhận chủ tịch Hoắc của bọn họ, khó hiểu lẩm bẩm: “ Không giải quyết nhà ở cho ngài Lương, trực tiếp để ngài Lương ở trong nhà sao?”
Quản gia kinh nghiệm phong phú hoàn toàn không có chỗ dùng, càng nghĩ càng không hiểu: “ Phòng nhà chúng ta đủ ở mà. Ngoái đầu ngài Lương cách ngài rất gần, đi lại cũng thuận tiện, ngài muốn đi tìm ngài Lương thì đi tìm ngài Lương, muốn cùng ngài Lương đi ngủ ở phòng nào thì đi ngủ phòng đấy... ...”
Hoắc Lan chau mày: “ Gì cơ?”
“ ... ...” Quản gia giật mình tỉnh ra: “ ngài mua.”
Hoắc Lan cũng muốn mua, nhưng đêm qua vốn định cố gắng nhanh chóng về phòng, viết chính tả một loạt yêu cầu của Lương Tiêu, lại cứ bị vướng tay vướng chân, ngủ một đêm thì đã quên mất một nửa.
Lại ngài quay lại hỏi.
Tâm trạng Hoắc Lan đang phiền muộn, một lời cũng không nói, bông tuyết bay lượn đi nhanh ra ngoài.
Một mình quản gia đứng hồi lâu, tang thương thở dài một hơi, dọn dẹp đồ vật xuống lầu, đi giao thiệp với khách sạn tự dưng nhận được bức thư cảm ơn giấu tên đến từ Tinh Quan.
Lương Tiêu ở phim trường, đang bị vài thợ hóa trang đặc hiệu bân rộn vây quanh.
Thợ hóa trang lần đầu tiên hóa trang hình dạng bị thương cho cậu, ra tay với người có khuôn mặt đẹp đặc biệt hung ác nham hiểm, vẩy túi máu loang lổ lên người, còn không hài lòng, lại đặc biệt tăng thêm vài miệng vết thương bằng roi rợn người giữa cổ và ngực.
Chính Lương Tiêu cũng bị rung động: “ Tôi bị đánh ghê người như vậy hay sao?”
“ Thân phận Cảnh Triết tương đối quan trọng, manh mối toàn bộ đặc vụ quân địch đều nằm trong đầu anh ta.”
Thật ra Tống Kỳ cũng cảm thấy có chút quá đà, nhưng nghĩ lại lại thấy hợp lý, nhưng cũng không mở miệng ngăn cản: “ Anh cứu người ra ngoài, chính là chặt đứt tính mạng bọn họ.”
Trong lòng Lương Tiêu nói vậy cũng không đến mức quất roi trên ngực, cúi đầu nhìn, đưa tay cố gắng che kín áo sơ mi rách nát lọt gió tứ phía.
Thợ trang điểm đắm chìm trong sắc đẹp, một thợ trang điểm đặc hiệu bận rộn cả tiếng đồng hồ, cuối cùng thả cậu ra.
Phim trường đặt không ít máy sưởi quạt sưởi ấm nhưng suy cho cùng nơi này quá lớn hiệu quả cực ít. Trên người Lương Tiêu chỉ có một cái sơ mi, chốc nữa đã bị lạnh đến môi trắng bệch.
Đoàn Minh không thể nhìn nổi nữa, phải choàng áo cho cậu, bị cậu ngăn cản: “ Không cần... Vừa ổn.”
“ Vừa ổn cái gì?” Đoàn Minh nhăn mày, “ mặt sắp không còn tí huyết sắc nào rồi”.
Lương Tiêu nhắc nhở anh: “ Đều ở trên ngực nè.”
Đoàn Minh: “ ... ...”
Lương Tiêu không quá quen loại hiệu quả xuyên thấu này, lại che che cái áo, chỗ nào có thể che chắn được cố gắng che kín.
Cậu quanh năm đi phim trường làm diễn viên đóng thế, phải làm động tác có độ khó cao cũng không ít, thường thường treo trên cáp treo cả ngày, bàn về vóc dáng trong nhóm omega thật ra xem như hơn người.
Nhưng đem so với chủ tịch Hoắc bọn họ, vẫn là chênh lệch về đẳng cấp.
Lương Tiêu lại nghĩ tới hình tượng lật mặt của Hoắc Lan một tay xách cậu, có chút tiu nghỉu, than nhẹ.
“ Tối qua lại làm sao thế?” Đoàn Minh thấy cậu thở dài, áp xuống chút lo lắng không tự giác đi lên, “ cậu lại lừa chủ tịch Hoắc sang phòng bên cạnh hả?”
Lương Tiêu buồn bực: “ Không phải - - “
Đoàn Minh: “ Thế là làm sao?”
Lương Tiêu không đành lòng nghĩ thêm nếu cậu nói “ nửa đêm chủ tịch Hoắc gõ cửa nói muốn mua phòng cho cậu, ôm cậu lên giường, nhưng quả thực như thường ngày thôi” nhóm người này sẽ lại nghĩ thành thế nào, hồi lâu không nói nên lời, thờ một hơi dài, ỉu xìu rời đi cùng phó đạo diễn.
Tổ phim sớm đã dựng xong phòng tra khảo, mấy diễn viên chính luân phiên tham quan, ít nhiều tiến vào học hỏi.
Không cần đặc biệt thu dọn, góc phòng rơi lả tả các dụng cụ tra tấn, ánh sáng chiếu qua chiếc giường sắt cao chật hẹp, chiếu lên vết máu loang lổ quay mấy lần trước, tự nhiên xây dựng một cảnh tiêu điều u ám.
Lương Tiêu để nhân viên đạo cụ đeo còng tay còng chân vào, bị kéo nằm lên ghế điện.
“ Tra tấn bằng điện và thủ đoạn tra tấn khác không giống nhau.”
Tống Kỳ ngồi trên ghế hùm, nói về phim cho anh: “ Dưới sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ của dòng điện, giác quan của người ngược lại càng mẫn cảm, muốn ngất cũng không ngất được, đau khổ cũng càng rõ ràng.
Lương Tiêu gật gật đầu.
“ Tìm được cảm giác không?” Tống Kỳ dẫn dắt anh, “ thử nghĩ xem trạng thái đau khổ nhất cậu từng trải qua. Một lần cậu cho rằng bản thân phải chết rồi, chết rồi có lẽ là giải thoát, nhưng lại không…”
“ Đạo diễn Tống.” Lương Tiêu cười, “ Tôi tìm được.”
Tống Kỳ nhìn anh, không nói thêm gì, lật một trang kịch bản: “ đến lúc đó cậu đã có ý muốn chết.”
Tống Kỳ: “ Đối với cậu mà nói, thật ra cậu không vì đảng phái hay tín ngưỡng nào cả.”
Lương Tiêu nghiêng đầu: “ Tôi vì cái gì?”
“ Thái bình.” Tống Kỳ nói, “ cậu từng chứng kiến lửa đạn, chứng kiến nạn đói, chứng kiến khắp nơi là xương cốt, chứng kiến đất nước tan nát lạnh lẽo nhất.”
“ Cậu sống không có chỗ dựa không chốn trở về, chỉ mong chết rồi có chỗ chôn cất.”
Tống Kỳ: “ Trong lòng cậu mong mỏi, khoản đất chôn cất này, sau này còn có thể được gọi là đất nước của cậu.”
Lương Tiêu nhắm mắt một lúc, mở ra, gật gật đầu.
Tống Kỳ nhìn chằm chằm cậu một hồi, gật đầu khua tay.
“ cảnh thứ năm mươi sáu lần một, action!”
Đèn pha đột nhiên sáng bừng chói mắt, mở điện ghế điện, vang lên âm thanh chói tai.
Dưới ống kính, Vân Liễm vai vết thương chồng chất bỗng kéo căng, cổ vai ngửa ra sau.
Anh ta không phát ra tiếng, đội trưởng phụ trách thẩm vấn đặc vụ càng thêm nổi trận lôi đình, nghiêm nghị quát mắng, năm lần bảy lượt gọi người gia tăng dòng điện.
Thân thể Vân Liễm không khống chết được sợ hãi run rẩy, yết hầu run nhè nhẹ.
Thần chí anh sắp không xong, ánh sáng trong con ngươi gắng sức nhìn chăm chú một chỗ hư không, không chịu nổi gánh nặng dần dần lụi tắt.
“ Tăng thêm!” đội trưởng gào thét, “ Tăng đến 90!”
Dòng điện tăng đến cường độ này, đã là cực hạn của cơ thể con người, nhân viên cấp dưới lo lắng: “ Nếu chết người... ...”
Đội đặc vụ đã thẩm vấn Vân Liễm suốt hai ngày, không chỉ không hỏi được bất cứ tình báo có giá trị nào, thậm chí không thể kéo xuống bộ dáng cả người ôn hòa nho nhã của tên lừa đảo khoác lác dối trá chọc người nổi nóng này.
Dòng điện 90 có thể trực tiếp lấy mạng người, đội trưởng đặc vụ thấp thoáng chần chừ, nhăn lông mày muốn nói, bỗng có người vui mừng hét lên: “ Anh ta nói rồi! Anh ta nói rồi - -“
Đội trưởng chặn ngang lôi người đi, gần kề Vân Liễm: “ Nói cái gì?”
Ngực Vân Liễm nhấp nhô dần dần nhỏ đi, thân thể dưới sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ của dòng điện ngẫu nhiên sợ hãi run rẩy, mi mắt thâm sâu bị mồ hôi lạnh thấm đen như mực.
Dòng điện tăng lên đến cực hạn, anh ta vừa phải phân biệt bản thân đang ở nơi nào, môi mấp máy, lại yên tĩnh khép lại mắt.
“ Cựu Sơn... ...” nhân viên cấp dưới láng máng nghe thấy âm, nhăn chặt mày suy đoán, “ Là biệt hiệu sao? Có phải là tuyến đường nào đó của bọn họ?”
Đội trưởng đóng lại ghế điện, chặng ngang xếch lên cổ áo anh ta: “ Nói mau, Cựu Sơn cái gì!”
Vân Liễm bị anh ta làm cho hốt hoảng, mi mắt vốn yên tĩnh nhẹ nhàng chớp động, hé mắt.
Đội trưởng lo anh ta lời còn chưa nói hết thì đã không chống đỡ được, ra hiệu quân y đi qua, khẩn trương tra hỏi: “ Cựu Sơn cái gì?”
Vân Liễm: “ Cựu Sơn……Tùng trúc lão.”(4)
Vân Liễm cười cười, âm điệu dịu dàng: “ Trở ngã quy trình.”(4)
Ý thức của anh ta đã mơ hồ, trong mắt ngược lại chứa ý cười, không ai hiểu rõ anh ta đang nhìn cái gì, trong phòng tra hỏi nhất thời yên tĩnh bất thường.
Máy quay chuyển, chiếu qua lưới sắt kiên cố khe của sổ đóng chặt, nghênh đón ánh nắng lóa mắt.
... ...
“ Ng!” âm thanh Tống Kỳ ở phim trường vang lên, hiếm thấy vui mừng sâu sắc mà tán thưởng, “ hay lắm! Mau, ôm người xuống - -“
Lương Tiêu bay nhay nhảy xuống ghế điện, giơ tay báo cáo: “ Tống đạo diễn, tôi vẫn còn sống.”
Tống Kỳ: “ ... ...”
Biên kịch kịp thời bịt mồm Lương Tiêu lại, giao cho người quản lý, kéo theo đạo diễn vẫn còn đang đắm chìm vào cảnh phim đi xem cảnh phim được ghi lại.
Trạng thái chịu tra tấn của Lương Tiêu nắm rất tinh chuẩn, được Đoàn Minh bọc áo lông vũ, run cầm cập uống hai hớp nước nóng, bên người vây quanh không ít người.
“ Có bí quyết không?” Mạnh Phi Bạch vốn chỉ là đợi phim trường, đi qua nhìn thoáng qua, ở phim trường trông coi cả nửa tập, cầm bút ghi âm truy hỏi anh, “ như thế nào nhanh vậy tìm được trạng thái thương tổn... ...”
Lương Tiêu nâng cốc giữ nhiệt, nghe vậy cẩn thận nghĩ: “ Cũng là tưởng tượng thôi.”
Cậu có tình huống đặc biệt của mình, nghĩ chút nói như vậy suy cho cùng quá giống làm lấy lệ, lại giải thích ngoài một câu: “ Lúc còn nhỏ tôi phân hóa, không chuẩn bị tốt, pheromone từng bộc phát một lần, trạng thái gần như vậy.”
Mạnh Phi Bạch hiểu, thở dài một hơi: “ Đáng tiếc.”
Anh chỉ là beta, thậm chí không nhận biết được pheromone mà bọn họ nói, càng không có cơ hội trải nghiệm này.
Mạnh Phi Bạch toàn tâm toàn ý dốc lòng vào diễn xuất, có chút thương xót, nhưng cũng rõ ràng trải nghiệm này chỉ có thể ngầm hiểu không thể truyền thụ, không hỏi thêm nữa.
“ Không đáng tiếc.” Lương Tiêu cười cười, “ mùi vị không hề dễ chịu, nếu thêm lần nữa - -“
Cậu bỗng ngừng lại xíu, không nói tiếp nữa.
“ Thêm lần nữa cái gì?” Mạnh Phi Bạch hỏi.
“ Không có gì.” Lương Tiêu lắc lắc đầu, ra hiệu phía sau anh, “ thầy Mạnh, phó đạo diễn gọi.”
Mạnh Phi Bạch mới phát giác được buổi chiếu của mình, vội vàng cảm ơn một tiếng, chộp lấy kịch bản cùng cậu vội vã tạm biệt, đi lệch luôn vị trí đèn trần.
“ ... ... Khó chịu biết bao nhiêu a.”
Đoàn Minh nhăn chạt lông mày, kéo khóa kéo áo lông vũ cho cậu: “ Lúc đó cậu làm thế nào?”
Lương Tiêu sợ làm bẩn áo, giơ tay lên trốn tránh, vẫn bị buộc chân buộc tay triệt thể biến thành quả bóng: “ Cái gì?”
“ Tin tức tố bộc phát ấy.” Đoàn Minh chỉ nhìn thấy cậu lần đó ở Long Đào, đến bây giờ trong lòng vẫn còn sợ hãi, càng không dám nghĩ lúc nhỏ cậu rốt cuộc làm cái gì, “ bên đường đều có trang bị khẩn cấp, giao hàng nhanh cũng có thể giao thuốc ức chế, cậu là bị trói trên cột điện phân hóa tuyến thể à?”
Lương Tiêu nhấp từng ngụm nước ấm, bị anh làm sặc nói: “ ... ... Không có.”
Lương Tiêu nghĩ lại nghĩ, có chút chột dạ: “ Tôi trói người khác rồi.”
Đoàn Minh: “ ? ?”
Lương Tiêu giải thích cho anh không dễ, ậm ờ chứng minh: “ Tôi không có ghi chép trái phép… ...”
“ Cậu là một omega.” Đương nhiên Đoàn Minh biết không có ghi chép trái phép, chỉ là vẫn không thể nghĩ thông, “ Khi đó cậu biết bản thân sẽ là một omega sao?”
Trước khi phân hóa đều sẽ kiểm tra trước, Lương Tiêu sáp lại gần bên cạnh máy sưởi ấm, gật gật đầu: “ Biết.”
Đoàn Minh: “ Cậu là một omega, trong lúc phân hóa bản thân, cậu đem nhưng ai có thể giúp cậu lấy thuốc ức chế đều trói hết lại.”
“ ... ...” Lương Tiêu hết đường chối cãi, cẩn thận suy nghĩ: “ Đúng.”
Đoàn Minh: “ Cậu - -“
“ Anh Đoạn, đừng hỏi nữa.”
Lương Tiêu lúc đó quả thật găp phải một vài tình huống đặc thù, sự cấp tòng quền (5), khi đó nhỏ tuổi còn có thể làm ra, bây giờ nghĩ tới quả thật chột dạ: “ Hỏi cái khác… ...”
Đoàn Minh nhìn chằm chằm cậu hồi lâu, thở ra một hơi: “ Được.”
Đoàn Minh nhìn kỹ cậu: “ Sáng nay có chuyện gì?”
Lương Tiêu một trận đau đầu, đúng lúc nghe thấy tổ đạo diễn bên đó chào hỏi, lập tức nhét bình giữ nhiệt cho anh, bọc áo lông vũ ôm túi sưởi đi về phía trước.
... ...
Đoàn Minh càng nghĩ càng cảm thấy không yên tâm, lôi kéo trợ lý đến dõi theo Lương Tiêu, bản thân quay lại khách sạn.
Anh đi vội, vừa đến cửa thang máy, đúng lúc gặp được quản gia đi ra: “ Quản gia Hoắc - -“
“ Không xảy ra chuyện gì cả.” Quản gia thở dài, “ chủ tịch Hoắc chúng tôi không ở bên ngài Lương thì không ngủ được.”
Chủ tịch Hoắc kiên quyết ở lại là vì chăm sóc ngài Lương, nhưng quản gia càng rõ hơn ai hết, chủ tịch Hoắc bọn họ hai ngày nay mặc dù chỉ ngủ đầu giường, chất lượng giấc ngủ lại còn tốt hơn so với đa số tình huống không dùng thuốc an thần.
Chủ tịch Hoắc ngủ rất ngon, ngài Lương ngủ cũng rất ngon.
Chỉ có quản gia dãi gió dầm mưa.
Đoàn Minh đã tưởng tượng vô số thư nội tường?, nghe vậy sững sờ nửa buổi, nhận thức cũng có chút sụp đổ: “ Đây chính là độ phù hợp cao giữa alpha và omega mà số mệnh đã định hay sao?”
Chỉ cần ở bên nhau, thì có thể có được yên bình yên lòng trong tâm hồn.
... ... Thiết lập phoremone đó há không phải không có ý nghĩa gì.
Tiểu thuyết chỗ Lương Tiêu anh chưa lấy không phải nói như này.
Kiểm tra độ phù hợp phoremone giữa Lương Tiêu và chủ tịch Hoắc hiển thị cao hơn 98%, dựa theo mấy cuốn tiểu thuyết không lương tâm của Lương Tiêu, chủ tịch Hoắc sớm muộn sẽ gặm sau gáy ấn người lên giường, ghìm chặt hai cổ tay, hung dữ khiến phoremone của Lương Tiêu trong ngày trời đông tuyết phủ run run rẩy rẩy vừa thở gấp vừa khóc.
Quản gia gọi anh mấy lần, nhìn anh ngơ ngác xuất thần: “ ngài Đoạn?”
Đoàn Minh bị Lương Tiêu khóc cho thanh tỉnh, thầm mắng bản thân: “ Không thể nào.”
Quản gia ngây ra: “ Gì cơ?”
“ Không có gì.” Đoàn Minh dùng lực lắc đầu, triệt để xua tan suy nghĩ, “ chủ tịch Hoắc không thể là loại Anpha này.”
Quản gia đang giải thích với anh chuyện Hoắc Lan chuẩn bị mua nhà cho ngài Lương, nghe vậy thở dài: “ không thể trông mặt mà bắt hình dong... ...”
Đoàn Minh ngay tại chỗ ngừng thở.
“ Mặc dù bình thường chủ tịch Hoắc có một nói một làm việc thiên tư(6), nhưng khi nhẫn tâm rồi, cũng không ai cản được.”
Quản gia thở dài, nhớ lại chuyện cũ: “ Chủ tịch Hoắc vừa tiếp nhận việc làm ăn gia tộc hai năm, sản nghiệp thuốc Phi Dương kinh doanh không tốt, dừng sản xuất hơn nửa năm, mắt thấy phải đóng cửa.”
Khi đó sản nghiệp thuốc Phi Dương còn gọi Điều chế thuốc Hằng Thông, cấp dưới Hoắc thị là một công ty không đáng được coi trọng, cho dù trước khi dừng sản xuất, cũng đã rất lâu đều không có hiệu quả và lợi ích.
Hoắc thị bấp bênh, hội đồng quản trị đều khuyên chủ tịch Hoắc đoạn vĩ cầu sinh(7). Nhưng thiếu niên Hoắc Lan lúc bấy giờ lại không biết vì sao, duy nhất chỉ có chuyện này cố chấp đến mức gần như tùy hứng, ai khuyên cũng không dao động, đầu tư hoàn toàn hơn nửa số vốn lưu động vào công ty này.
Sản nghiệp thuốc Phi Dương tìm cơ hội chính xác, nhìn chăm chú vào phương hướng liên quan đến lỗ hổng điều chế phoremone trong thị trường lúc bấy giờ, trong lúc đầu tư vốn lớn một lần hành động đã vực dậy, tiền kiếm được đếm không xuể.
Vài năm tiếp theo, sản nghiệp Phi Dương đã trở thành doanh nghiệp trụ cột quan trọng cải tử hồi sinh tập đoạn Hoắc Thị.
Nếu không chủ tịch Hoắc cũng không thể một hơi cho ngài Lương nhiều thuốc ức chế như thế.
… …
Cho nên lần này, chủ tịch Hoắc nói mua nhà cho ngài Lương, cho dù toàn thể cấp lãnh đạo Tinh Quan đều bị Long Đào hối lộ thà chết không theo, cũng nhất định sẽ mua nhà cho ngài Lương.
Quản gia sau khi hồi tưởng đi qua đi lại, nhìn Đoàn Minh vẫn còn ngẩn ngơ, lôi kéo: “ ngài Đoạn?”
“ ... ... Không sao.” Đoàn Minh khởi tử hồi sinh, vật lộn theo logic của quản gia, “ chủ tịch Hoắc muốn mua nhà cho cậu ấy?”
“ Không biết là bị cái gì kí©ɧ ŧɧí©ɧ.” Quản gia sầu muộn, “ xem có vẻ còn rất gấp.”
Đoàn Minh không nghĩ nhiều như quản gia, nghe vậy ngược lại không nhịn được vui mừng thay cho Lương Tiêu: “ Được, sau này cậu ấy không cần phải chuyển nhà khắp nơi nữa rồi.”
Trong lòng quản gia luôn cảm thấy thật ra vẫn còn phải chuyển một lần nữa, nhịn không lộ ra, phối hợp gật đầu: “ Đúng vậy.”
Đoàn Minh không nhịn được nghe ngóng: “ Muốn mua nhà thế nào, chúng tôi được chọn không?”
“ Đã là mua cho ngài Lương, đương nhiên là ngài Lương được chọn rồi.”
Quản gia mắt chớp chớp nhìn Hoắc Lan tiễn người ra ngoài, tim nhỏ máu, trên mặt lại phải cười đến phong độ thong dong: “ ngài yên tâm, đến lúc đó chúng ta nhất định liên lạc trước tiên.”
Đoàn Minh thật vui mừng thay Lương Tiêu: “ Cảm ơn chủ tịch Hoắc, mấy năm nay ngài ấy luôn muốn có một gia đình.”
Quản gia ngẩn ra một chút, không nói thêm gì.
Mấy năm nay Đoàn Minh trong giới gặp nhiều, vốn cho rằng chẳng qua là một hồi tình duyên chóng vánh chớm nở mà thôi, hiện tại nhìn thái độ của Hoắc Lan, cũng xem như yên tâm không ít.
Tiến độ chụp ảnh của Lương Tiêu dã gần kết thúc, sau khi cắt nối biên tập phần đầu có một vài máy quay cần bổ sung, hôm nay vẫn còn một vài buổi diễn, một người trợ lý bận không tới, anh quay trở lại giao nhận tin tức, còn phải đi theo qua phim trường nữa.
Đoàn Minh người gặp chuyện đáng vui mừng thì khoan khoái nhẹ nhàng, kéo theo quản gia nói thêm vài câu, vui mừng yên tâm: “ Vậy tôi về trước đây, ngài lát có việc không?”
Quản gia đứng ở đại sảnh khách sạn, ngổn ngang trăm mối bên lòng đứng lặng hồi lâu, thở dài một hơi: “ Có việc.”
Đoàn Minh sững sờ, có đi có lại quan tâm: “ Chuyện gì vậy, chúng tôi có thể giúp được gì không?”
Quản gia ở Hoắc gia ba mươi năm, gần đây thử thách nối tiếp thử thách trở tay không kịp, tang thương cầm tay anh: “ngài Đoạn.”
Đoàn Minh theo bản năng nắm tay cùng ông.
“ngài biết khi thuyết phục ông chủ khách sạn, sau khi khiến ông ấy tin rằng đồ dùng tắm rửa trong phòng tắm quả thật là biến mất một cách thần bí.”
Quản gia có chút tuyệt vọng: “ Làm thế nào thuyết phục ông chủ khách sạn lần nữa , khiến ông ây tin rằng trong phòng tiêu chuẩn quả thật có máy sưởi không?”
• Hình phạt tra tấn ngày xưa, người ngồi trên chiếc ghế dài, duỗi thẳng chân ra, trói chặt đầu gối với ghế, rồi đệm dần gạch dưới gót chân, đệm càng cao thì càng đau.
• Biểu thị cực kỳ tín nhiệm đối phương, bằng lòng đối tốt với đối phương, bằng lòng móc tim móc phổi vì đối phương.
• Dám mạo phạm đến uy nghiêm của vua hoặc trưởng lão để hết sức khuyên nhủ họ sửa chữa sai lầm.
• Nằm trong bài thơ “ Tiểu Trùng Sơn” của tác giả Nhạc Phi, câu thơ “旧山松竹老,阻归程”có nghĩa tùng trúc cố hương mênh mông nhiều năm tuổi, chặn đứng đường về.
• Khi sự việc khẩn cấp phải xem có những biến báo nào, không thể cố sống cố chết theo giáo lý.
• Vì tư lợi mà từ bỏ nguyên tắc, vi phạm pháp luật.
• Hy sinh cục bộ, bảo toàn tổng thể.