Kiều Nguyễn đã hôn mê một ngày một đêm.
Lúc nàng tỉnh lại, Xuân Hoa và Thu Nguyệt đang lau người cho nàng bằng một chiếc khăn sạch sẽ ấm áp, thấy nàng mở mắt, hai nha đầu đều vui vẻ ra mặt càng thêm ân cần săn sóc.
Cô gia đã đi rồi, tiểu thư còn trẻ nhưng nhất định phải sống tốt mới được.
Khóe môi của Kiều Nguyễn trắng bệch nhưng nàng vẫn gắng gượng mỉm cười dịu dàng trấn an bọn họ.
Hai nha đầu này đối với nàng đều trung thành hết mực, vẫn nên an ủi họ thật tốt.
Kiều Nguyễn ở linh đường cũng đã làm như vậy, một nửa là thật, một nửa là diễn, nếu không có thật thì làm sao có thể diễn đạt đến trình độ như vậy, thật thật giả giả khiến ai ai cũng phải tin.
Chỉ cần nhớ tới chuyện Tần Tụng đã chết nàng đã thấy không chịu nổi rồi, trăm ngàn mối cảm xúc ngổn ngang cứ dày xéo trong lòng nàng mãi không nguôi.
Khi nàng vừa đến đây cũng là lúc nàng đứng bên mép giường của Tần Tụng, chu đáo làm một thê tử săn sóc hầu hạ, đó cùng là lần cuối cùng nàng nhìn thấy hắn.
Nam nhân sắc mặt nhợt nhạt, mồ hôi chảy ròng ròng, đương cùng nàng nói chuyện thì thổ huyết, quần áo và chăn bông khắp nơi đều dính đầy máu.
Hắn đã rất yếu, không sống được bao lâu. Cho dù bọn họ có mời tới được thần y nổi tiếng, cũng đành bó tay đối với bệnh trạng của hắn, không còn cách nào có thể chữa khỏi, chỉ có thể kéo dài thêm mấy ngày tuổi thọ.
Trong khi Kiều Nguyễn đang mải suy nghĩ, Xuân Hoa và Thu Nguyệt mở cửa ra, mùi thuốc tràn ngập trong phòng, đứng ở cửa cung kính bẩm báo:
“Phu nhân, lão phu nhân tới.”
Kiều Nguyễn tạm thời gạt đi những suy nghĩ linh tinh trong đầu, gắng gượng chút tinh thần, giọng nói còn có chút khàn khàn, bây giờ nàng phải làm tốt một người con dâu đang vô cùng bi thương.
“Mời mẫu thân vào đi!”
“Vâng”
Hai nha đầu cung kính đáp lại, một người vén rèm, Bạc Chi đỡ lão phu nhân đi tới, bọn họ mang một chiếc ghế nhỏ có độ cao phù hợp đặt trước giường.
Bạc Chi vuốt lại nếp nhăn trên quần áo rồi đỡ lão phu nhân ngồi xuống, sau đó cúi đầu, cùng với Xuân Hoa và Thu Nguyệt nhỏ giọng lặng lẽ lui ra ngoài, đóng lại cửa.
Lão phu nhân nhìn khuôn mặt nhỏ tái nhợt của Kiều Nguyễn, rõ ràng chính bà cảm thấy mệt mỏi, nhưng vẫn nén nỗi đau mất con mà cố nặn một nụ cười với nàng.
Bà nắm tay của Kiều Nguyễn, dường như chỉ trong vài ngày qua, lão phu nhân đã già đi rất nhiều, đôi tay đang nắm lấy nàng không còn mềm mại mà còn nổi lên nhiều nếp nhăn hơn từ khi Kiều Nguyễn lần đầu tiên bước vào cửa mấy năm trước.
Chỉ trong vòng nửa tháng ngắn ngủi, khi biết tin con trai của mình đã người làm mẹ đã già như vậy.
Tần quốc công lão phu nhân ôm lấy Kiều Nguyễn, đưa khăn tay ra, ân cần lau nước mắt cho nàng.
“Nguyễn Nguyễn, chính là Tần quốc công phủ chúng ta có lỗi với con.”
Liên lụy con tuổi còn trẻ đã phải thủ tiết, lúc trước Tần Tụng thấy Kiều Nguyễn mười lăm tuổi xinh đẹp, có chết cũng không lấy ai khác ngoài nàng, đứa con trai cứng đầu của bà đã quỳ xuống, cầu xin đến phủ Kiều thượng thư, cầu bằng được mối hôn ước này, đem Kiều Nguyễn về bên cạnh, làm thê tử của Tần Tụng.
Liên lụy nàng giống như hoa xuân, nhưng vĩnh viễn không thể tái giá.
Hai người im lặng nhìn nhau, nước mắt ngàn hàng cứ thế rơi xuống, tất cả thâm ý đều không thể nào nói được.
Đối với nữ nhân có gia thế như các nàng khi đã gã cho người, cũng sẽ có mang chút liên hôn chính trị, thì việc tái giá với người khác, cơ bản đồng nghĩa với sự đổ vỡ của hôn nhân cũng là sự đỗ vỡ của mối quan hệ giữa hai gia tộc.
Giờ đây đã không còn là vấn đề nữ nhi thường tình.
“Mẫu thân, hậu sự của phu quân đã hoàn thành?”
Nói đến việc chính, Tần quốc công lão phu nhân cũng miễn cưỡng giấu đi nỗi buồn không kìm chế được.
“Đã chuẩn bị xong rồi, chỉ là Nguyễn Nguyễn con hôn mê một ngày, bỏ lỡ vài lời chia buồn của người ngoài, nhưng điều này cũng không còn quan trọng.
Tiểu Tụng đã mất hơn hai mươi ngày, bảy ngày đầu tiên đã trôi qua, ở trong nhà ba ngày liền nhờ đại bá sắp xếp hạ táng.”
“Con phải tịnh dưỡng sức khỏe thật tốt, đừng giống như Tiểu Tụng...”
Nói đến chuyện Tần Tụng mất đi, nữ nhân cho dù có mạnh mẽ cũng không khỏi rơi nước mắt lần nữa, trên người bà, mai tóc hoa râm đặc biệt nổi bât, phá lệ làm lòng người nảy sinh thương hại.
Lão phu nhân hình như rốt cuộc cũng ý thức được chính mình hôm nay ở trước mặt con dâu quá mất bình tĩnh, bà che mặt lau đi nước mắt, ép bản thân thay nắn lại giọng điệu, để báo cho Kiều Nguyễn một tin tốt.
“Mấy ngày nay, trong phủ buồn tẻ, nhưng lại có một tin rất đáng mừng, con nghe xong ắt hẳn cũng sẽ vui vẻ.”
Kiều Nguyễn phối hợp với bà, tò mò hỏi “Mẫu thân có chuyện gì tốt ạ?”
Ở cái giờ phút này trong lòng ai cũng đau xót, người thân chết thì có tin tốt gì, người một người diễn, một người phụ họa mà thôi, đem cái buồn bả ảm đạm tạm thời lắng xuống.