“Tỷ tỷ của con lại mang thai, tuy rằng không biết...”
Lời vừa dứt, Tần quốc công lão phu nhân đột nhiên im bặt, không nói được những lời thất vọng tiếp theo.
Kiểu Nguyễn biết rằng điều mà lão phu nhân muốn nói khả năng là việc Kiều Dư luôn bị sẩy thai, tỷ tỷ và tỷ phu Tần quốc công đã thành hôn hơn mười năm nhưng đến nay vẫn chưa có một đứa con nào.
Trong nhiều năm như vậy tỷ ấy đều không phải không có mang thai.
Tỷ ấy luôn bị sẩy thai, tính đến nay đã mang trong bụng được bốn đứa con nhưng không đứa nào vượt qua được năm tháng, tất cả đều hóa thành máu loãng, vùi lấp ở trong bùn đất.
Lão phu nhân không nghĩ vốn đang hạnh phúc mà chuyện lại trở nên tuyệt vọng, cũng đúng bởi vì hàng năm đều như vậy nên không biết thân thể của Kiều Dư có thể cho nàng bình an sinh ra một đứa trẻ hay không.
Tần quốc công lão phu nhân cảm thấy vừa tức giận và bất lực khi nghĩ đến Kiều Dư không biết cố gắng gìn giữ thân mình.
Bà tự nhận bà là một người mẹ chồng rất tốt, đối với con dâu không quá mức khắt khe, sớm tối hầu hạ bà thanh tịnh cũng chỉ có năm ngày một lần.
Kiều Dư và A Liệt cũng đã thành hôn hơn mười năm, mặc dù không có con nhưng bà cũng không học thói nhà người khác, ép buộc A Liệt năm thê bảy thϊếp để hắn cùng nữ nhân khác sinh con.
Kiều Dư thậm chí còn nghĩ nếu tương lai Nguyễn Nguyễn cùng Tiểu Tụng sinh con, sẽ nhận con của hai người họ làm con thờ tự, đem tước vị cho nó, cũng không tính toán như hổ rình mồi, còn lâu mới tới lượt thân thích bên nhà họ Tần.
Hiện nay cũng không biết có giữ được đứa con của Kiều Dư hay không mà Tiểu Tụng cũng đã...
Lúc Nguyễn Nguyễn bất tỉnh, mời đến vừa lúc một đại phu điều trị cho Kiều Dư, cố ý sắp xếp ở trong phủ, thậm chí hắn cũng không thể phát hiện ra rằng kiều Dư đã có một đứa con trong bụng.
Nhiều năm như vậy, một lần hy vọng cũng là một lần thất vọng, bà ấy thật ra đã nhanh thôi mong chờ ở Kiều Dư, lão phu nhân tự hỏi không biết lúc còn sống có thể gặp cháu ruột của mình trên đời hay không.
Hiện giờ, hi vọng cuối cùng của bà sắp sụp đổ, và rất có khả năng sẽ không thể trở thành hiện thực...
Sức khỏe của Kiều Nguyễn sau khi chuyển biến tốt hơn, nàng không nghe lời khuyên của mẹ chồng phải nghỉ ngơi nhiều hơn, nàng mặc lại bộ quần áo màu trắng nhất quyết muốn làm goá phụ ở linh đưa đưa tiễn phu quân lần cuối.
Mỗi ngày người phụ nữ thân hình mảnh khảnh đều quỳ gối bên chậu than nhỏ cạnh linh cữu, đôi mắt sưng đỏ, đôi bàn tay trắng nõn không ngừng cho những mẩu giấy vào chậu. Dưới ánh sáng của ngọn lửa, khuôn mặt tinh xảo, làn da thanh tú, trên khuôn mặt được phủ một lớp ánh sáng vàng nhạt, thân hình yểu điệu, thuần khiết mà lại quyến rũ mê hồn.
Tần Liệt không biết suy nghĩ cái gì, mỗi ngày sau khi hạ triều đều cố ý đi ngang qua đại sảnh liếc mắt nhìn tiểu đệ muội này phảng phất lại khơi dậy du͙© vọиɠ của hắn.
Hắn biết hắn không nên có những suy nghĩ như vậy, hắn còn yêu người vợ đã săn sóc chu đáo cho mình, sức khỏe nàng ấy không tốt, vất vả lắm mới có thể mang thai đứa con còn chưa biết nam hay nữ cho hắn.
Nhưng hắn vẫn luôn nhớ tới dáng vẻ của Kiều Nguyễn khi túc trực bên linh cữu ngày thứ thứ nhất, vô tình ngẩng đầu nhìn liếc mắt, con ngươi trong suốt, thẫm đẫm nước mắt, đuôi mắt sưng đỏ, giống một yêu nữ đầy mị lực, lại giống một tiên tử hồn nhiên không thể xâm phạm.
Tim gan cồn cào, nhìn xuống bên dưới của hắn đã hơi ngẩng đầu, vào buổi tối ở trong thư phòng hắn mơ thấy chính mình ôm nàng, cùng nàng quấn quít trần trụi, da thịt dính lấy nhau, côn ŧᏂịŧ thô to tàn nhẫn thao nàng cả một đêm.
Đôi mắt nàng khi nhìn hắn giống như bây giờ, vô thức quyến rũ, nhìn hắn vô cùng chăm chú, yếu ớt cầu xin hắn thương hại.
Bên tai luôn quanh quẩn tiếng rên rĩ kiều diễm, làm cho du͙© vọиɠ của hắn trỗi dậy, ra sức thao nàng.
————
Tỷ phu đen tối ra vẻ đạo mạo, cơ mà tất cả đều có nguyên do. Nư8 cũng là kẻ mưu mô tính kế, xong cũng thật đáng thương. Còn nư9 ích kỷ, chồng đã chết nhưng vẫn mưu cầu một đời ấm êm. Mọi người m nhảy hộ thì tạm gạt qua tam quang đúng sai mà enjoy cái moment này thôi🤧🤧