Lam Sắc

Phượng Hoàng (10)

Đám người bên trong phòng tập không nhìn thấy Đằng Lan một tuần, còn nghĩ cô sẽ không bao giờ đến nữa, không ngờ hiện tại Lưu Tiệp và Đằng Lan lại hiên ngang xuất hiện ở đây. Lý Phi nhìn về phía cửa thấy cô, âm thanh đon đả phát ra đến thật giòn giã: “Ấy chà tiểu Đằng Đằng, cô cũng đến nữa sao?”

Mấy chữ tiểu Đằng Đằng này thật sự là nghe đến buồn nôn, Lưu Tiệp chói tai liền chau mày, dọa cho Lý Phi kia định nói gì đó lại thôi, cô ta ngay lập tức chạy đến chỗ chị em của mình, không ngừng chỉ trỏ, bàn tán về Đằng Lan.

“Còn trẻ đã có hình xăm lớn như vậy, loại người này không đơn giản mà.”

“Bình thường khiêu vũ mặc lên bộ đồ lộng lẫy bao nhiêu, vậy mà bên trong lại là loại hình dáng này. Chả trách cô ta không bao giờ mặc váy áo hở lưng.”

A nói một câu, B lại bồi thêm một câu. Bọn họ đều xem Đằng Lan giống như không khí, mặc kệ cho cô có nghe hay không, hơn nữa còn giống như cố tình muốn để cho người khác nghe thấy, mỗi lời nói ra đều thật rành mạch, rõ ràng.

“Loại hình xăm như vậy, cậu nghĩ xem là kiểu người nào mới có thể có chứ?”

Cô C chuyển từ thành phố lớn đến đã nhìn qua nhiều kiểu hình xăm, cũng thấy rất nhiều thanh niên trên đường tự tin khoe vết mực trên da vốn dĩ cảm thấy vô cùng bình thường, không ngờ đến mọi người ở đây lại có thành kiến lớn như vậy mới nói: “Tôi thấy người có hình xăm cũng đâu có gì lạ?”

Cô A nghe thấy lời này liền nhớ đến phượng hoàng trên lưng của Đằng Lan, nhăn mặt bảo vệ quan điểm của mình: “Là cô chưa nhìn thấy đấy thôi, hình dáng đó nếu cô nhìn thấy cũng sẽ nghĩ như chúng tôi thôi.”

C ban đầu không có ý dè bỉu, nhưng mà hiện tại cô là người mới, nếu đi ngược lại với đám đông, cảm giác sẽ khó sống vậy nên cũng không muốn nói thêm gì nữa. Đối với mấy lời xì xào của bọn họ đều cố gắng nghe, thi thoảng lại cười cười gật đầu, bày ra cái dáng vẻ thật đồng tình.

.

Sắc mặt Lưu Tiệp tối lại, cậu nắm lấy tay Đằng Lan, trực tiếp kéo cô đến khu vực để đồ.

Khóe mắt cô đã đỏ lên thấy rõ, long lanh ngập nước. Mái tóc dài xõa lòa xòa trước mặt này, bình thường Đằng Lan đều sẽ cố chấp buộc lên, nhưng hiện tại nửa ý định làm việc đó cũng không có. Cô cứ mặc kệ như vậy, thẫn thờ dựa vào bước chân của Lưu Tiệp mà đi.

Bàn tay của Lưu Tiệp rất ấm, không giống như Đằng Lan lúc nào cũng lành lạnh, bây giờ lại có thêm lời bàn tán của đám người kia, các ngón tay của cô càng thêm run rẩy. Tình hình hiện tại của mình, người mà Đằng Lan muốn trốn nhất chính là Lưu Tiệp.

Cậu ấy nhìn thấy hình xăm đó sẽ có cảm nghĩ gì?

Gần đây không hề có nhắc đến, là vì nhẫn nhịn điều gì đó sao? Là vì cậu ấy cần một bạn diễn nữ, trong buổi diễn thử sắp tới? Sau buổi diễn đó, có lẽ nào hai người sẽ chính thức làm người lạ?

Thà rằng Lưu Tiệp ở trước mặt cô nói cái gì đó, hoặc biểu hiện chút cảm xúc bất mãn nào ra ngoài cũng được, nếu vậy Đằng Lan cũng sẽ không áy náy, cũng không ôm hy vọng. Đằng này Lưu Tiệp vẫn là cái dáng vẻ tùy tiện bất cần như cũ, điều này càng khiến trong tâm tư của cô loạn như tơ vò.

Từ lúc Lưu Tiệp đưa cô ra khỏi hành lang hôm đó, trong lòng Đằng Lan vẫn luôn tò mò, cô muốn biết, người bạn thanh mai trúc mã này, người mà cô thầm yêu ở trước mặt đây, sẽ không vì lý do kia mà rời xa cô chứ?

Đám đàn ông trong phòng tập trông thấy Đằng Lan càng ra sức trêu chọc, huýt sáo gọi người, âm thanh ồm ồm cùng với giọng của mấy cô gái bên kia nghe đến chói tai.

Bọn họ đối với Lưu Tiệp trước nay vẫn luôn là bằng mặt không bằng lòng. Tuy bên ngoài tiếng trước tiếng sau đều là “Lưu ca”, nhưng bên sau lưng lời gì đối với cậu cũng dám nói. Cái mà đám người đó không cho vào trong mắt được chính là Lưu Tiệp có tất thảy những thứ mà bọn họ khao khát.

Nữ giới trong phòng tập đều là để mắt đến ngoại hình nổi trội của Lưu Tiệp, cùng với dáng vẻ có hơi tùy tiện của cậu lại tạo ra phong thái cao ngạo, bướng bỉnh khó ai có được. Đám đàn ông kia trong phòng tập có Lưu Tiệp bèn biến thành lá xanh trên nền hoa nở, các cô gái đều chỉ tập trung vào Lưu Tiệp, nửa ánh mắt nhìn vào bọn họ cũng không có.

Ngoại hình đẹp, hậu thuẫn tốt, đến cả tư khách vận động viên khiêu vũ thể thao của Lưu Tiệp cũng hoàn hảo. Kỹ năng, ngoại hình, phối hợp đều là ở trên người Lưu Tiệp. Từ Sâm từ lúc phát hiện ra Lưu Tiệp đều không ngừng khen ngợi, các buổi diễn quan trọng vẫn luôn cân nhắc cậu đầu tiên.

Trước đây Lưu Tiệp là tường thành vững chắc, là nam nhân sáng giá tỏa đầy hào quang, bọn người kia dù có cố thế nào, dùng thủ đoạn ra sao cũng chỉ có thể làm phông nền cho cậu. Nhưng bây giờ thì khác rồi, Đằng Lan vậy mà lại mang trên người loại hình xăm đó, nhân phẩm của kẻ mang thân phận “thanh mai trúc mã” như Lưu Tiệp sẽ có thể như thế nào chứ?

Đây là cơ hội ngàn năm có một, đám đàn ông trong phòng tập, đương nhiên không thể bỏ qua.

“Không ngờ bên ngoài như vậy nhưng cũng có không ít phông bạt nhỉ?”

“Bạn diễn này của cậu quả thật rất biết diễn đó Lưu Tiệp.”

Lưu Tiệp cầm tay Đằng Lan đi qua bọn họ, cái miệng của lũ khốn kia, cậu thật sự muốn dùng kim chỉ khâu kín lại. Lời nói dơ bẩn, dung tục thốt ra từ miệng đám người đó thật sự phung phí bộ dáng bên ngoài đẹp đẽ khoa trương, còn có lúc nào cũng vỗ ngực tự hào, lớn tiếng gọi bản thân là cái gì nam nhân chi chí. Thật sự muốn phỉ vào!

“Nhìn vào mắt tôi thôi.” - Lưu Tiệp chầm chậm ôm lấy vai Đằng Lan, khiến cho cô dựa sát vào người mình. Giọng nói của cậu trầm trầm, nhỏ nhẹ vang bên tai cô - “Hình xăm đó của cậu rất đẹp.”

Tủ để đồ ở trước mặt của Đằng Lan đã bị đủ loại băng keo dán kín, còn có vô số những hình vẽ nhục mạ trên đó. Cô định tháo đi lớp băng keo bên ngoài nhưng ngón tay định chạm vào lại run run, sau đó thì dừng hẳn trong không trung.

Lưu Tiệp nhìn thấy dáng vẻ cô thẫn thờ, rất nhanh liền bước tới trước mặt Đằng Lan, chặn giữa ánh mắt cô và tủ để đồ.

Đằng Lan đối với dáng hình trước mặt, trong lòng lại càng thêm lạnh. Cô ngẩng đầu, lại chạm phải ánh mắt sâu thẳm của Lưu Tiệp. Ánh mắt của cậu giống như bị một tầng sương phủ mờ, Đằng Lan ở bên cạnh cậu bao nhiêu năm, dáng vẻ nào của Lưu Tiệp cũng đã từng nhìn qua, duy chỉ có hiện tại, xoáy sâu vào trong đôi con ngươi đó, cô lại không nhìn ra được Lưu Tiệp rốt cuộc là có suy nghĩ gì?

“Cậu sẽ không bỏ rơi tôi chứ?”. Giọng nói của Đằng Lan run run, thanh âm rất nhỏ, ngoài cô ra, chỉ có Lưu Tiệp mới mơ hồ nghe được.

“Sẽ không.”. Lưu Tiệp ôm chặt lấy Đằng Lan, không do dự mà dùng một lời khẳng định rõ ràng. Lập trường của cậu, dù là bốn năm trước, hay là hiện tại cũng chưa từng thay đổi.

Ân tình đời người có mấy người gặp được tâm giao, quen biết Đằng Lan đã xem như may mắn, mấy nét mực dù là hình dạng nào cũng không khiến Lưu Tiệp suy nghĩ khác đi được. Năm đó, cậu tuổi trẻ nông nổi Đằng Lan cũng không ghét bỏ, vậy thì những chuyện thế này, cậu lấy tư cách gì để rời đi?

Hai chữ đơn giản vừa rồi của Lưu Tiệp lại có tác dụng đối, tâm tư lạnh lẽo của cô hiện tại đã ấm hơn một chút.

Đằng Lan không có phản ứng với cái ôm của Lưu Tiệp, hai tay cô vẫn cứ buông thõng tại chỗ. Đằng Lan dù biết nam nhân đang ôm mình hiện tại đã là hoa có chủ, nhưng vẫn không nhịn được mà hưởng thụ dịu dàng ở chỗ cậu. Chỉ một lần này thôi, Đằng Lan cô thừa nhận bản thân quả thật ích kỷ.

Đằng Lan dù biết nam nhân đang ôm mình hiện tại đã là hoa có chủ, nhưng vẫn không nhịn được mà hưởng thụ dịu dàng ở chỗ cậu. Chỉ một lần này thôi, Đằng Lan cô thừa nhận bản thân quả thật ích kỷ.

“Tôi đưa cậu đi ăn lẩu, thế nào?”. Lưu Tiệp lại nhớ đến quán lẩu Hàn Quốc lần trước ăn cùng với Trương Tịnh Á, cảm giác khẩu vị khá tốt bèn muốn đem cô đến chỗ đó.

“Không muốn.”

“Ăn mì?”

“Không muốn.”. Đằng Lan vẫn kiên quyết lắc đầu. Cô hiện tại đối với thức ăn hoàn toàn không có khẩu vị. Hơn nữa hiện tại bên ngoài chính là đám người trong phòng tập, cô quả thật không muốn nhìn thấy bọn họ.

“Đằng tiểu tử, cậu đang thử kiên nhẫn của tôi đấy à?”. Lưu Tiệp có chút mất kiên nhẫn rồi, cậu chưa từng dỗ con gái, cũng không hiểu lắm tâm tư của người khác giới. Lưu Tiệp thật tâm muốn tâm trạng Đằng Lan tốt hơn một chút, nhưng lại không biết làm thế nào, đâm ra ngôn từ diễn đạt vẫn hơi thô ráp.

“Tôi muốn uống bia.”. Đằng Lan chợt nhớ đến lần trước uống bia cùng với Phó Thời ở công viên lại cảm thấy muốn quên đi thật nhiều thứ. Đề nghị này của cô đối với Lưu Tiệp cũng không phải chuyện gì không thể, vậy nên liền sảng khoái gật đầu: “Được, Lưu đại ca đây uống với cậu.”

Đằng Lan và Lưu Tiệp ra khỏi khu vực lấy đồ, lại đi qua chỗ phòng tập, một lần nữa nghe thấy mấy âm thanh bàn tán kia, Từ Sâm ở đó huýt còi thật lớn cũng không dập tắt tiếng xì xào kia được.

Lưu Tiệp vác túi đồ của Đằng Lan trên vai, trực tiếp bế cô lên theo kiểu công chúa, nhanh chóng sải bước chân thật dài ra phía cửa: “Không muốn nghe thì cứ che tai lại.”

Âm thanh trầm ấm của Lưu Tiệp vang lên bên tai Đằng Lan, cô theo phản xạ dụi đầu vào l*иg ngực của cậu, dùng hai tay bịt chặt tai. Khoảnh khắc những lời xì xào bàn tán kia dừng ở bên ngoài, Đằng Lan cảm nhận thật rõ nhịp tim đập của Lưu Tiệp.