Lam Sắc

Phượng Hoàng (9)

Lưu Tiệp đưa Đằng Lan về căn hộ. Cửa ngoài vừa bật mở, Đằng Lan liền thẫn thờ đi vào trong phòng ngủ, sau đó thì không ra ngoài nữa.

Tình huống này, Lưu Tiệp có thể hiểu được phản ứng của Đằng Lan.

Cô cần không gian riêng.

Nhưng mà Lưu Tiệp không yên tâm để Đằng Lan ở một mình, cho nên tình hình bên trong căn hộ trở thành một người bên trong phòng ngủ, một người bên ngoài sô pha.

Thời tiết hiện tại đã lạnh hơn, Lưu Tiệp cuộn mình trên sô pha, chợt nhớ đến lần đầu tiên cậu nhìn thấy Đằng Lan.

Khi đó Đằng Lan là một bé gái có hai bím tóc thật dài, đang ngồi bên cạnh đài phun nước gần nhà cậu, trên tay là một que kem thật lớn. Cũng không biết là vì lý do gì người ta lại có thể đưa cho một bé gái nhỏ chiếc kem quá khổ như vậy, Đằng Lan ăn chậm, biểu tình còn giống như có chút lưu luyến. Cuối cùng, dưới trời nắng nóng bức, phần lớn que kem đều tan chảy, dính lên trên tay cô một mảng hồng hồng.

Khi đó Lưu Tiệp bảy tuổi, nhìn thấy hình ảnh bé gái kia thầm nói cô thật ngốc. Cậu không ngờ đến sau đó, cô bé này lại trở thành hàng xóm với mình.

Đằng Lan cùng với Lưu Tiệp như hình với bóng suốt thời gian đó. Cả hai người đều là bản tính thích đùa, hơn nữa còn rất nghịch ngợm. Lưu Tiệp trêu người ta một lần, Đằng Lan cũng sẽ làm như vậy. Trèo cây, nghịch nước, cả hai người cái gì từng làm cùng nhau.

Khóe môi Lưu Tiệp cong lên một đường, bọn họ chính là hợp nhau nhất.

Thời điểm cả hai mười tám tuổi, cũng là lần đầu tiên Lưu Tiệp nhìn thấy hình xăm phượng hoàng trên lưng Đằng Lan. Bằng một cách vô tình, khi đó là một buổi hẹn của hai người, Lưu Tiệp nói sẽ đưa cô đi xem phim.

Lưu Tiệp rất quen thuộc chỗ ở của cô, vậy nên thường sẽ rất thoải mái lên tận phòng riêng để tìm Đằng Lan. Cửa không khóa, chỉ có khép hờ, Lưu Tiệp trong lúc muốn đẩy cửa bước vào đã nhìn thấy mảng lưng trần của Đằng Lan, cũng là nhìn thấy phượng hoàng bằng mực kia. Cô xoay người lại với Lưu Tiệp, đang cố kéo khóa của chiếc váy dài màu trắng.

Họ Lưu có nhiều người thân ở nước ngoài, Lưu Tiệp cũng thường xuyên nói chuyện với bọn họ, ít nhiều tiếp thu văn hóa cởi mở ở nước bạn. Cho nên đối với chuyện phát hiện Đằng Lan mang hình xăm kia, Lưu Tiệp ngoài bất ngờ, hoàn toàn không có tâm tư nào khác. Lúc đó cậu còn cảm thấy nó rất đặc biệt.

Nhưng lời xì xào về những người mang hình xăm trên cơ thể ở chỗ bọn họ, Lưu Tiệp cũng đã nghe nhiều. Đằng Lan chưa từng nhắc đến chuyện kia với cậu, vậy nên sau cùng Lưu Tiệp vẫn chọn giả vờ như chưa từng biết gì, đem hình dáng lúc đó giấu chặt trong lòng.

Bốn năm rồi, đây là lần đầu tiên Lưu Tiệp nhìn lại hình xăm đó, không ngờ lại ở trong tình cảnh này.

Lưu Tiệp mím chặt môi, áp tai vào cửa phòng của Đằng Lan muốn nghe ngóng thử điều gì đó, nhưng mà bên trong phẫn là tầng tầng lớp lớp yên lặng.

Đằng Lan sau khi vào phòng thì chưa từng nhúc nhích, ánh đèn trong phòng ngủ cũng không mở.

.

Trưa muộn, Đằng Lan mới ra khỏi phòng ngủ, biểu cảm vẫn rất bình thường, giống như chưa từng có chuyện gì. Cô liếc nhìn thấy một đống phồng phồng trên ghế sô pha, có chút tò mò đến xem thử, kéo nhẹ một cái, là gương mặt của Lưu Tiệp đang say ngủ.

Đằng Lan lặng người, dáng vẻ này thật đẹp, chỉ là hiện tại Lưu Tiệp đã biết đến chuyện hình xăm kia, giữa hai người đừng nói đến quan hệ nam nữ gì đó, có lẽ đến mấy chữ “thanh mai trúc mã” cũng nên quên đi rồi. Lưu Tiệp không đi khỏi, là muốn chất vấn cô chăng?

Cô chậm chạp xoay lưng đi về phía nhà bếp, Lưu Tiệp lúc này cũng đã tỉnh.

Hình ảnh đầu tiên cậu nhìn thấy chính là bóng lưng của Đằng Lan, trang phục ở nhà thường ngày, gọn gàng tươm tất, không có gì thay đổi.

Lưu Tiệp ném áo khoác trên người sang một bên, đến chỗ bếp, ánh mắt rất mong chờ món mà Đằng Lan đang nấu. Kỳ thực chỉ là mì trứng cùng với cà chua, hiện tại cô chỉ có thể nghĩ ra món này.

Lúc chuẩn bị mang mì đến bàn ăn, ánh mắt của Đằng Lan vào Lưu Tiệp vô tình chạm nhau, cô ngay lập tức muốn tránh đi. Lưu Tiệp cười cười, tự nhiên cầm lấy tô mì, kéo đến chỗ của mình, lại dùng thêm một chút tự nhiên nữa, lấy đũa và thìa ở bên cạnh, gắp một miếng.

“Cảm ơn cậu, rất ngon.”. Lưu Tiệp vừa ăn vừa gật gù. Đằng Lan đối với hình ảnh này cũng không biết nói gì hơn, cô ngồi xuống phía đối diện, đổi phần ăn sáng của mình thành bánh mì và bơ.

Lưu Tiệp ăn rất ngon miệng, biểu hiện này khiến cô đoán chừng, tối qua cậu cũng chưa ăn gì, có thể là từ lúc đưa cô về, Lưu Tiệp đã luôn ở lại đây. Động tác của Đằng Lan chậm lại, lén lút ngắm nhìn người đối diện.

Lưu Tiệp không nhìn cô, một mạch ăn hết thức ăn trong bát. Sau đó cũng không nói đến chuyện ở phòng tập hôm qua. Cậu giống như chưa từng biết gì, đối với Lưu Tiệp đem Đằng Lan ra khỏi hành lang tối đó, là hai người khác nhau.

Lưu Tiệp ở lại căn hộ của Đằng Lan một tuần, nói là chỗ của cậu sửa rồi, vậy nên mượn nơi này dung thân. Lý do thì rất đơn giản, Đằng Lan không tính phí cậu, lại còn biết nấu ăn, quá tiện!

.

Hôm nay lại là một buổi tập của bọn họ, Đằng Lan vẫn cứ ngồi thừ trong phòng, không có dấu hiệu sẽ đến phòng tập. Lưu Tiệp nhìn ra chuyện này, nhưng cũng không muốn ép cô. Đến phòng tập cũng không phải quá cần thiết, Từ Sâm thì chỉ cần một cuộc gọi để giải thích là được.

Đằng Lan trông thấy Lưu Tiệp dán mông trên sô pha xem ti vi, cảm thấy có chút áy náy mới lên tiếng: “Cậu không đến phòng tập à?”

“Cậu có đến không?”

“Tôi … chắc … là không đâu …”. Đằng Lan khẽ lắc đầu, cô không muốn nhìn thấy ánh mắt dè bỉu của đám người kia nữa.

“Vậy thì dễ rồi. Cậu không đến, tôi đến làm gì?”. Lưu Tiệp cười cười, giống như vừa hay tìm được cái cớ để nghỉ ngơi, tiếp tục bày ra bộ dạng lười nhác xem phim.

“Nhưng mà sắp diễn thử rồi.”

“Đằng tiểu tử, diễn thử đó là nhảy cặp, cậu không đi, tôi tự kỷ với ai? Từ Sâm chắc?”. Lưu Tiệp ném điều khiến trên tay ra sau, nheo mắt nhìn Đằng Lan. Ở trong phòng tập toàn là nam thanh nữ tú phối hợp nhịp nhàng, cậu cũng không muốn biến thành con người đơn độc như vậy.

Câu này của Lưu Tiệp bỗng dưng khiến Đằng Lan có chút chột dạ. Nói Lưu Tiệp đến phòng tập một mình là cô ích kỷ, còn có huấn luyện viên Từ, Đằng Lan không phải là người chỉ biết nghĩ cho bản thân mình, nhưng mà hiện tại, cô thực sự không muốn gặp ai cả.

Lưu Tiệp ở lì ở chỗ của Đằng Lan một tuần, lý do sửa chữa gì đó, cô chỉ nghe một tai, tai bên kia liền trực tiếp quên đi. Đằng Lan có tim có phổi, cũng biết Lưu Tiệp là vì cô nên mới muốn ở lại. Nhưng mà hiện tại cậu là người đã có bạn gái, chỗ này của cô một nam một nữ, nếu như để cô gái kia biết được, Đằng Lan thật sự không biết nên giải thích thế nào.

Mi mắt cụp xuống, Đằng Lan sau đó lại nhìn qua Lưu Tiệp một lần, cười cười: “Được, vậy thì tôi đến phòng tập với cậu.”

Đằng Lan cho rằng, nếu Lưu Tiệp thấy cô vẫn ổn, vậy thì cậu sẽ có thể rời đi mà không có áy náy. Hai bên cùng thoải mái mới là trạng thái tốt nhất, Đằng Lan vỗ vai Lưu Tiệp một cái rõ kêu, khóe môi tinh nghịch vẽ thành một hình bán nguyệt.

.

Đằng Lan đồng ý với Lưu Tiệp sẽ đến phòng tập, cho dù trong lòng vẫn hơi thấp thỏm. Cô muốn Lưu Tiệp yên tâm, nhưng chính bản thân lại chẳng tĩnh. Trong lòng Đằng Lan chợt loạn, những lời xì xào bàn tán đó, không phải là lần đầu tiên cô nghe thấy. Nhưng mà bốn năm rồi, quá khứ từ lúc đó cũng đã ngủ yên, hiện tại cảm giác quay về vẫn là có chút lạ lẫm.

Ở bên ngoài phòng tập, Đằng Lan chần chừ một lúc, bước chân ngập ngừng đã thu vào mắt Lưu Tiệp. Cậu vốn dĩ cho rằng trốn tránh không bằng đối mặt một lần, hơn nữa Đằng Lan cũng không cô đơn, Lưu Tiệp đã tự hứa với lòng sẽ luôn ở bên cạnh cô. Chỉ có điều, hiện tại trước mặt lại giúp cậu nhận ra một điều, cô gái này thực tế không can đảm như cô ấy thể hiện ra bên ngoài.

Điều tiếng từ trong miệng của đám người kia, đối với Đằng Lan vẫn là khó nghe.

Đằng Lan nắm chặt tay, nhắm mắt bước vào bên trong phòng tập. Lưu Tiệp cũng rất nhanh đến bên cạnh cô.