Chương 18: Chiến tranh lạnh 2
Ngày hôm sau đi học, trên bàn Chung Tình có một túi giấy, bên trong hẳn là bữa sáng. Cô nhìn bên trong túi, là một hộp sữa bò nhập khẩu và một miếng sandwich, nhãn hiệu sữa bò này cô từng thấy trong nhà Hạ Lân.
Chung Tình không có tâm trạng gì, nhường bữa sáng cho Tiểu Hoàn Tử ngồi cùng bàn.
Hạ Lân ngồi phía cuối nhìn chằm chằm bữa sáng trong tay Tiểu Hoàn Tử, trong lòng vô cùng bực bội.
Tiết thể dục chơi bóng rổ, Hạ Lân liên tục huých ngã đối phương mấy lần, khí thế đều khai hỏa, không có một chút ý hạ thủ lưu tình.
“Hạ Lân, hôm nay ăn thuốc nổ à?” Đồng đội chạy tới ôm lấy bả vai anh trêu chọc. Gương mặt Hạ Lân âm trầm không nói lời nào.
Anh và Chung Tình bắt đầu chiến tranh lạnh.
Hạ Lân đi học không bị âm thanh đả động mà ngủ ngon, tiết thể dục vẫn không tim không phổi chơi bóng rổ.
Chung Tình vẫn cô đơn một mình như cũ, một mình đi học, một mình tan học, một mình ngồi xe cáp lên núi về nhà.
Thiếu nữ có quá nhiều chuyện phiền não, đứng mũi chịu sào chính là tiền. Sau khi chiến tranh lạnh với Hạ Lân, khoản thu gia sư của cô giảm mạnh. Một phần cơm 15 tệ ở nhà ăn cô không ăn nổi, cô tự mình mang cơm hộp và mì ăn liền, giữa trưa đợi mọi người đều đi tới nhà ăn, cô dùng nước ấm pha mì gói ăn.
“Ồ, chuyện đó, cậu là Chung Tình lớp 3 đúng không.” Nam sinh lấy nước ở phía trước cô vừa ốm vừa cao, trên mũi là kính mắt màu đen.
“Ừm.” Chung Tình gật đầu, chỉ lo chuẩn bị lấy nước, không có ý nói chuyện với anh ta.
Nam sinh căn bản không phát hiện ra Chung Tình không kiên nhẫn, còn lải nhải: “Thi tháng lần này bài văn của cậu lại làm bài văn mẫu, tôi đã đọc, viết rất tốt.”
Mà Chung Tình có chút không khỏe, cô muốn rời đi.
Lúc này trùng hợp là Hạ Lân đi từ cầu thang tới, không khéo thấy được cảnh tượng như vậy.
Anh đi nhanh tới cuối bậc thang, cố tình đứng phía sau Chung Tình, không thân thiện mở miệng nói với nam sinh cao gầy: “Cậu lấy nước xong chưa? Có thể nhường một chút không?”
Nam sinh bị vẻ mặt hung dữ của Hạ Lân dọa sợ: “Xong, xong rồi.” Sau khi nói xong, anh ta gần như chạy trốn rời đi.
Chỉ còn lại Chung Tình chửi thầm trong lòng, Hạ Lân đúng là tiếng xấu lan xa.
Mà Hạ Lân chỉ nhìn chằm chằm mì gói trong tay Chung Tình, vẻ mặt không vui.
“Em chỉ ăn thứ này sao?”
“Không cần cậu quản.”
Chung Tình cúi đầu không nhìn anh, xoay người muốn đi. Hạ Lân nhanh chóng giữ chặt tay Chung Tình, không cho cô đi.