Đảo Tình Nhân

Chương 17: Chiến tranh lạnh 1

Chương 17: Chiến tranh lạnh 1

Hạ Lân đấu đá lung tung cắm một trận, mới bắt đầu có kiên nhẫn cọ xát điểm mẫn cảm của cô. Chung Tình bị anh cọ phần trong đùi không nhịn được run rẩy, cẳng chân nhếch lên, ngón chân cuộn tròn, rất nhanh đã tới cao trào.

Lúc này, Chung Tình ngay cả sức nói chuyện đều không có, lần đầu tiên làʍ t̠ìиɦ đã cao trào lần thứ ba, hơi nước trong cơ thể nhanh chóng xói mòn, cô nằm liệt trên giường không nhúc nhích.

Hạ Lân nằm xuống bên cạnh cô, ngón tay quấn lấy lọn tóc của cô chơi đùa.

Chung Tình không từ chối, chỉ nhắm mắt lại.

Một lát sau, Hạ Lân mở miệng trước: “Muốn ăn chút gì không?”

Chung Tình lắc đầu, thể lực dần khôi phục, cô miễn cưỡng chống người, nhặt váy rơi trên đất lên, sột soạt mặc vào người.

“Em làm gì thế?” Hạ Lân giữ chặt cánh tay cô, lông mày sắc bén nhíu lại.

“Trời sắp tối, tôi phải về nhà.” Chung Tình quay lưng về phía anh điều chỉnh áσ ɭóŧ.

Biểu cảm của Hạ Lân cứng đờ, ngọn lửa vô danh dấy lên.

“Bây giờ về nhà sao? Chung Tình, em nhìn gương xem, nhìn xem em tao cỡ nào.” Phẫn nộ và hoảng loạn khiến Hạ Lân bắt đầu nói không lựa lời: “Con mẹ nó, em sợ người khác không biết em bị anh thao có phải không?”

Chung Tình lập tức dừng lại.

Hạ Lân nhìn chằm chằm bóng dáng mảnh khảnh của cô, vừa nói ra khỏi miệng anh lập tức hối hận, nhanh chóng ngồi dậy muốn ôm Chung Tình. Nhưng còn chưa chạm tới người, Chung Tình đã xuống giường.

“Cảm ơn cậu cho tôi vay 10 vạn, tôi sẽ trả.” Chung Tình nhỏ giọng nói, cô thậm chí không quay đầu lại, sau khi nói xong thì đi ra khỏi cửa phòng ngủ. Ngay sau đó, Hạ Lân nghe thấy dưới lầu có âm thanh mở cửa đóng cửa.

Chung Tình đi rồi, thực sự đã đi.

“Mẹ kiếp!” Hạ Lân tức giận đấm giường, anh không hiểu vì sao mình lại như vậy.

Đây tuyệt đối không phải cảnh tượng sau khi làʍ t̠ìиɦ lần đầu mà anh tưởng tượng, ở trong tưởng tượng của anh, anh nên ôm Chung Tình, bảo cô ở lại qua đêm.

Mà lần này rời khỏi nhà Hạ Lân, Chung Tình không khóc. Có gì phải khóc, chỉ cho Hạ Lân thao một lần, vay được 10 vạn tệ.

Hóa ra lần đầu tiên của cô đáng giá như thế, Chung Tình cười tự giễu.

Cô chậm rãi đi tới trạm xe cáp, giống như cái xác không hồn ngồi trên một xe cáp trống không. Sau khi về đến nhà, cô thậm chí tâm bình khí hòa làm bài thi toán và thi tiếng Anh.

Mãi đến buổi tối nằm trên giường, cảm giác đau đớn dưới người đánh úp lại từng cơn, Chung Tình mới không nhịn được khóc ra.