Trọng Sinh Thay Đổi Thời Đại

Chương 41: Kết Thúc Rồi

"Lên đại học rồi, quả nhiên như vậy, bạn học cũ cũng không thèm quen nữa rồi."

Tên tóc dài cười lạnh.

Lục Dương nhìn mấy người này, trong đầu tính toán, nếu như bọn này không mang theo vũ khí, hắn với Ngô Bá cũng "chơi" được.

Rốt cuộc bọn này là ai, từ đâu xuất hiện ra vậy?

Lục Dương vắt nát óc mình cũng không nhận ra.

"Từ Phong, mày tới đây làm cái gì?" Ngô Bá đùng một tiếng, lấy cây cơ đập trên mặt bàn.

Từ Phong!

Nghe được cái tên này, Lục Dương mới nhận ra.

Tên đầu bò này là bạn học của Lục Dương thời cấp 3, hắn có khoảng thời gian theo đuổi Quan Nguyệt, bị nàng từ chối mấy lần, nên giận dỗi, tan học chặn Quan Nguyệt lại, đúng lúc Lục Dương đi qua, nhìn hắn quá ngứa mắt nên lao vào tẩn cho vài trận, cũng vì việc này mà hai bên kết thù.

Về sau Quan Nguyệt nói cho thầy giáo, bởi vì nàng là học sinh xuất sắc, trong trường rất coi trọng lời nói của nàng, nên đã cảnh cáo Từ Phong, còn mời phụ huynh hắn lên nói chuyện, về sau nghe đồn bị gia đình đánh cho gần chết, nên mới thành thật hơn nhiều.

Những cũng không thành thật được bao lâu, vì thành tích học tập quá kém mà bị đuổi học.

Quan Nguyệt cũng vì sự kiện này mà trở thành bạn gái Lục Dương, không phải gia hỏa này tạo điều kiện cho Lục Dương "anh hùng cứu mỹ nhân" thì chưa chắc hai người đã quen nhau, tính ra Lục Dương còn phải cảm ơn hắn.

Về sau Từ Phong biết rõ chuyện này, tâm tình của hắn khó cần nghĩ cũng biết rồi.

"Đừng có mà đánh nhau."

Chứng kiến bên này sắp đánh nhau, lão bản quán bi-a đi đến, sau lưng còn hai hán tử cao lớn, trên tay còn đầy hình xăm đi theo.

So sánh hai người sau lưng lão bản, bọn người Từ Phong chỉ là mấy con tôm nhỏ pha màu.

Đây mới là dân "Xã hội" thứ thiệt này.

Nhìn thấy sắc mặt lão bản không tốt, Từ Phong cố nặn ra dáng vẻ tươi cười, nói ra: "Mã ca, ta chỉ chào hỏi bạn học thôi, không có việc gì đâu."

Nói xong.

Từ Phong ánh mắt bốc hỏa, nhìn chằm chăm vào Lục Dương, trên tay cầm lên một cây cơ, nói ra: "Lục Dương, mày dám làm một kèo với tao không?"

"Kèo thế nào."

Lục Dương bình tĩnh nói.

"Một nghìn tệ một ván, mày dám không?"

Nghe được Từ Phóng nói vậy, Ngô Bá giật giật Lục Dương, nói nhỏ:" Lục ca, không nên chơi với hắn."

Ngô Bá thường xuyên đánh bi-a ở đây, biết rõ kỹ thuật của Từ Phong rất cao, ai bảo, tụi kia mỗi ngày đều không có việc gì làm, toàn tụ tập ở đây để chơi.

Ngô Bá tự nhận, riêng đánh bi-a mình không phải là đối thủ của bọn hắn.

"Tao không biết mày kiếm đâu ra nghìn tệ để chơi đấy." Lục Dương nói.

"Mày không cần quan tâm việc đó, mày dám chơi không?" Từ Phong cười ha hả.

Mấy tiểu đệ bên cạnh cũng hiểu ý cười theo.

"Mày đã muốn chết thì tao chiều, một nghìn khối một ván, đưa cho lão bản làm chứng."

Nói xong, Lục Dương nhìn vào lão bản.

Lão Mã không nghĩ tới, Lục Dương thế mà đồng ý, hắn tuy rằng chướng mắt thứ kỹ thuật của Từ Phong, nhưng gia hỏa này so với người khác vẫn lợi hại hơn nhiều.

Nhìn nhìn Lục Dương.

Lão Mã âm thầm nghĩ đến, đúng là tính khí tuổi trẻ, phép khích tướng đơn giản như vậy cũng bị trúng kế.

Bất quá hắn cũng không quản những thứ này, từ lúc làm lão bản quán bi-a tới đây, hắn cũng từng làm chứng cho nhiều người, ở quán bi-a, mẫu thuẫn nào cũng có thể dùng bi-a để giải quyết.

"Tốt."

Lão Mã nhẹ gật đầu.

Từ Phong hiện nét mặt vui mừng, như biết trước mình đã thắng, từ trong túi tiền, móc ra một nghìn tệ, đưa cho lão Mã, sau đó đi tới bên cạnh bàn bi-a, kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn Lục Dương.

Lục Dương cũng xuất ra nghìn tệ, đưa cho lão Mã.

Trở về mua nhiều quà như vậy, tiền của hắn cũng không còn nhiều lắm.

Tự nhiên lại có kẻ tới cho mình tiền, ngu sao không nhận.

Lục Dương khẽ cười một tiếng, cảm thấy Từ Phong bây giờ rất ngốc nghếch đáng iu.

"Lục ca, gia hỏa này có chút kỹ thuật, ngươi cận thẩn một chút."

Ngô Bá thấy Lục Dương móc tiền ra rồi, biết ván đấu này khó có thể dừng lại, nhưng vẫn nhắc nhở Lục Dương một câu, một nghìn tệ đối với sinh viên quả là một số tiền rất lớn rồi.

Bàn bi-a dọn xong, Lục Dương nhìn Từ Phong, vừa cười vừa nói :"Cho ngươi đánh trước."

"Được, ngươi đừng có hối hận."

Từ Phong bước vào bàn bi-a, bôi lơ vào cây gậy, sau đó nhắm ngay một cái, đùng một tiếng, toàn bộ viên bi chạy loạn xạ, rất nhanh liền có một viên bi rời vao lỗ.

"Ha ha"

Từ Phong nhịn không được cười lên.

Mở bát thuận lợi a.

"Đẹp trai quá."

Bạn của Từ Phong vừa vỗ tay vừa hét, sau đó kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn Lục Dương cùng Ngô Bá.

"Bi thứ nhất."

Từ Phong ở trước mặt Lục Dương dơ một ngón tay, sau đó nhắm một viên bi khác, bởi vì vị trí bi không tệ, phát thứ hai cũng làm một viên bi vào lỗ.

"Bi thứ hai."

Từ Phong quay lại, muốn nhìn nét mặt hoảng sợ của Lục Dương, nhưng mà hắn phát hiện đã sai, nét mặt Lục Dương vần hoàn toàn nhữ cũ, lặng lẽ nhìn hắn thể hiện.

Điều này làm cho Từ Phong cảm giác như đánh vào bông.

Cứ ba xạo tiếp đi, tao xem mày giữ vững được bao lâu.

Từ Phong cười lạnh, tiếp tục nhắm đến viên bi tiếp theo, bị trắng có vị trí không tốt lắm, những hắn vẫn có vài phần nắm chắc có thể đánh bi đỏ vào lỗ.

"Phanh."

Viên bi đỏ cũng lăn vào lỗ, nhưng lần này viên bi trắng lại lăn đến vị trí xấu, trên cơ bản lần này không có cơ hội đánh vào rồi.

"Tốt."

Bốn phía truyền đến thanh âm hò reo.

Sắc mặt Ngô Bá càng ngày càng khó nhìn, mở đầu liền đưa ba bi vào lỗ, tỷ lệ thua của Từ Phong đã rất thấp, xem ra ván này Lục Dương thua nghìn tệ rồi.

"Bi thứ ba !" Từ Phong giơ ba ngón tay trước mặt Lục Dương.

"Đừng có làm lãng phí thơi gian nữa, nếu ngươi một lần đưa hết bi vào lỗ, ta cho ngươi thêm một trăm." Lục Dương không thèm để ý đến chút nào, Từ Phong đánh ba lần, Lục Dương nhận ra trình độ của Từ Phong vẫn còn kém lắm, ngay cả việc điều khiển vị trí của bi cũng không thành thục.

"Hừ."

Từ Phong lẫn nữa đánh tiếp, nhưng lần này bi đυ.ng vài vòng không khiến viên bi nào đi vào, sắc mặt Từ Phong có chút thất vọng, bất quá, một lượt đã đưa ba viên bi vào lỗ cũng được rồi.

Hơn nữa vị trí bi trắng cũng không đẹp, Từ Phong nhìn vào vị trí bi trắng, ở xung quanh đã bị mấy viên khác chặn lại, khiến việc đưa viên bi khác vào lỗ càng thêm khó khăn.

"Không ổn rồi."

Ngô Bá nhận thấy vị trí này khó có thể đưa bất kì quả bi nào vào lỗ.

Trên mặt lão Mã vẫn hiện nét tươi cười, cũng hiểu được vận khí lần này của Lục Dương không tốt lắm, ván này khó có thể thắng rồi.

"Kết thúc rồi."

Lục Dương cầm lấy lơ mài đầu cơ, thản nhiên nói.

"Đúng vậy, kết thúc rồi, xem ra la ngươi đã sớm biết mình thua." Nụ cười Từ Phong vô cùng sáng lạn.

Lục Dương lắc đầu:" Đúng là kết thúc, mà kết thúc dành cho ngươi."

Đùng.

Bi trắng nhanh như tia chợp nhảy bật qua viên bi xanh, lấy một góc độ khó ai tin tưởng, đυ.ng vào một viện bi khác khiến nó rơi vào lỗ.

"Vào rồi."

Ngô Bá hưng phấn kêu lên.

Lão bản cũng có chút giật mình, bất ngờ nhìn vào Lục Dương, kỹ thuật này không phải tay mở có thể làm được, coi như là hắn, cũng chưa chắc thực hiện được trăm phần trăm.

Nhân phẩm bạo phát?

Không, Không đúng.

Lão Mã chứng kiến vị trí bị trăng rơi xuống sau đó, lập tức phủ định ý nghĩ vừa rồi của mình, bời vị bi trắng dừng lại ở vị trí qua tốt, vừa trước mặt ngay một viên bi khác, đưa người mới tập chơi cũng có thể đánh vào.

Kỹ thuật điều khiển bi kiểu này, tuyệt đối là cao thủ.

Hắn thu hồi tâm tư chế giễu trong lòng vừa rồi.

Từ Phong bên kia căn bẳn chưa nhận ra sự chênh lệch trình độ, hắn khinh thường nở nụ cười một tiếng, nói ra: "Đánh bida mà có ông bà phụ hộ nữa, haha,"

"Bi thứ hai."

Cây cơ khe động, bi thứ hai rơi vào lỗ, Lục Dương dùng phương thước vừa rồi của Từ Phong để đáp lễ hắn, khác biệt duy nhất là trước khi bi vào lỗ liền nói ra.

"Bi thứ ba!."

Viên bi tiếp theo lại rơi vào lỗ.

"Bi thứ tư."

"Bi thứ năm."

....

Ánh mắt Từ Phong trợn ngược, tràn đầy cảm giác khó tin, vậy mà Lục Dương lại lợi hại như thế, chỉ cần một lượt, đã đánh tất cả viên bi trên bàn xuống lỗ, chỉ còn lại bi số 8

Ngô Bá cũng trừng to mắt, giống như bản thân mình vừa mới gặp quỷ.

Hắn vừa rồi còn muốn dạy cho Lục Dương đánh bida a.

"Bi cuối cùng."

Ngữ khí Lục Dương lạnh nhạt.

Bi số 8 rất nhanh rơi vào lỗ, báo hiệu trận này đã chấm dứt.

Từ Phong dựa vào chiếc ghế sau lưng, tựa hộ toàn thân đều mất hết khí lực.

Lão Mã đem hai nghìn tệ, đưa cho Lục Dương, nói ra:" Đây là của ngươi."

"Mã ca, giữ lại mấy trăm cho huynh đệ uống nước đi." Lục Dương nói.

"Ha ha." Lão Mã cười cười nói ra:" Không cần tiền uống nước, chỉ cần ngươi theo ta chơi một ván là được, thắng ta, ta cam đoan những đưa nhóc này về sau sẽ thành thật hơn nhiều."

"Chơi một ván thì không có vấn đề gì, bất quá cứ để mặc mấy con tôm này đi." Lục Dương cũng chẳng quan tâm đến đám người Từ Phong.

Trước đây Lục Dương đã từng ở nhà ông ngoại mình học võ, ông ngoại Lục Dương là đặc công, chỉ vì bị thương tổn nên phải về hưu sớm, lúc còn nhỏ, Lục Dương thường bị ông ngoại bắt ép học không ít lần. Về sau liền luyện được mấy món đòn phòng thân.

Nếu không thì trong lúc đánh nhau ở ký túc xá, hắn cũng không quyết đoán lấy ghế đập vào đâu tên lưu manh kia.

"Ngươi không cần quan tâm, chuyện này đối với ta cũng chỉ là một câu nói thôi."

Lão Mã ngữ khí bình thản nói ra.