Trọng Sinh Thay Đổi Thời Đại

Chương 40: Mày Là Ai!

Lục Dương ở trên đường chờ Ngô Bá, rất nhanh một thanh niên phất phơ cà lơ xuất hiện.

"Lục ca, mấy ngày nay đi đâu vậy?"

"Đi về thăm bà ngoại một chuyến, giúp đỡ thu hoạch nông sản, ngươi nhìn ta xem có thấy chút rám đen không.

Ngô Bá liếc trên người Lục Dương vài vòng, nói ra :" Ngươi mà cũng gọi là rám nắng, thế ta gọi là gì, dân châu phi à? mà ngươi gọi ta ra đây làm gì?"

"Lần trước không phải nói sẽ mời ngươi bữa cơm sao? Ăn cái gì? KFC được không?"

Lần trước từ nhà ga đi về, Lục Dương thấy một quán KFC ven đường, mặc dù nói, đồ chơi này ở phương Tây đã mọc đầy đường rồi, nhưng ở huyện Thanh Sơn này, nó cũng là một thứ đồ ăn mới mẻ.

"Đi, đi, ta muốn ăn hai cái đùi gà."

Ngô Bá nhanh tay kéo Lục Dương đi tới quán.

Thời điểm hai người tới, trong tiệm vẫn có nhiều chỗ trống, phần lớn là học sinh, sinh viên vào ăn, Lục Dương đi tới kêu vài món đồ ăn, đồ uống, sau đó mới tìm vị trí ngồi xuống.

"Đã mua vé xe lửa đi Lục Thành chưa?" Lục Dương hỏi.

"Mua, ta cũng không phải kẻ ngu, mua muộn một chút chỉ có mà đứng thôi." Ngô Bá từ trong túi lấy ra một cái máy học tiếng Anh, nhưng thật ra bên trong lại một cái máy điện tử.

Vừa chơi vừa nói:"Đúng rồi, còn nhớ Liễu Thanh Thanh không, hôm trước ta đi thăm trường gặp được nàng ấy."

"Thế Liễu Thanh Thanh học đại học ở đâu?" Lục Dương tò mò hỏi.

Không phải Lục Dương nhớ Liễu Thanh Thanh mà là chỉ muốn biết cuộc sông của bạn học mình thế nào, dù sao, nhiều năm như vậy, hắn đã quên mất bộ dáng của nàng rồi.

Ngô Bá trợn mắt, nói ra: "Ta làm sao mà biết, chỉ là nhìn thấy nàng ở bên kia, cũng không tiến lên chào hỏi làm gì."

Lục Dương không tiếp tục nói về vấn đề này nữa, có lẽ Liễu Thanh Thanh cũng nhân dịp kỳ nghỉ này mà về thăm trường thôi.

Rất nhanh, Lục Dương bưng đồ ăn cùng với nước uống tới.

"Đừng chơi nữa, ăn thôi."

Lục Dương nhìn thoáng qua màn hình trò trơi, là một trò chơi tên là Magic Tower, Lục Dương cũng từng phá đảo trò này.

Ngô Bá cũng không khách khí, cầm lấy một chiếc Hamburg lên, liền bắt đầu ăn.

Một lúc sau, toàn bộ đồ ăn đều bị tiêu diệt hết.

"Có muốn ăn thêm một chút không."

Ngô Bá ợ một cái, nói ra:"Không cần, ta đã ăn no rồi, kế tiếp đi đâu?"

"Ngươi chọn đi." Lục Dương suy nghĩ một chút.

Ngô Bá lập tức nói ra: "Đi tiệm nét, rất lâu rồi chúng ta chưa chơi cùng nhau, tí nữa ta gọi điện cho người nhà, nói buổi tối ngủ ở nhà người, không cần đợi cửa."

"Không được.."Lục Dương tranh thủ thời gian cự tuyệt:" Dì Vương cùng mẹ ta quen biết, nhỡ đâu gọi điện cho mẹ ta, không phải liền bại lộ sao."

Ngô Bá có chút thất vọng, hắn còn muốn đến tiệm internet, ngồi xuyên đêm đây này.

Lục Dương nở nụ cười: "Đều lên đại học rồi, ngươi còn sợ không có thời gian để chơi sao, chờ học quân sự kết thúc, ngươi có chết trong tiệm internet cũng không ai nói, với lại lúc đấy ta sẽ cho ngươi tài khoản Zork cùng Dungeon Fighter Online, ngươi thích gì liền có thể lấy."

Nghĩ đến cuộc sống đại học sắp bắt đầu của mình, hắn mỉm cười, nhưng khi nghe câu nói kế tiếp của Lục Dương, ánh mắt hắn bất chợt dựng lên.

Tài khoản của Lục Dương có rất nhiều thứ vip, hắn đã xin rất lâu rồi, nhưng lần nào cũng bị từ chối, không nghĩ tới lúc này, Lục Dương đều toàn bộ cho hắn

"Quân tử không nói bậy? Ngươi sẽ không đòi lại chứ." Ngô Bá hỏi.

Lục Dương bình tĩnh nói: "Ta đã nói rồi, về sau ta sẽ không chơi game nữa, lưu lại những thứ này cũng chỉ lãng phí, nếu mà ta không chơi, đống tài khoản nãy cũng chỉ là phế liệu mà thôi."

"Bạn thânnnnnnnnnn..." Ngô Bá đem máy trò chơi cất vào túi, túm lấy tay Lục Dương, nói ra:" Đi, đi đánh bi-a, ta mời..ha ha."

---

Ở thị trấn có mấy quán bi-a

Hai người đến một quán bi-a có tên là "Sunday", vào đại sảnh, điều kiện cũng không tốt lắm, chỉ có một quầy bar, bán một chút đồ ăn nhẹ với đồ uống, cùng với hơn mười mấy cái bàn bi-a.

Giá tiền cũng phải chăng.

Năm tệ một tiếng, Ngô Bá đưa ra mười tệ, thuê hai tiếng.

Chọn lựa cơ xong, hai người rất nhanh bước đến bàn của mình, trên đỉnh bàn sáng đèn, hiện thị chỗ này đã có người.

"Ai mở trước?" Ngô Bá hỏi.

"Ngươi trước đi." Lục Dương tùy ý trả lời.

Ngô Bá bôi lơ trên gậy, trên tay thấm chút bột phấn, sau đó nói ra: "Lục ca, trò chơi ngươi có thể hơn ta, nhưng bi-a thì chưa chắc ngươi hơn được."

"Haha, ngươi cẩn thận đi, trò này ta cũng từng luyện qua đấy."

Trong lòng Lục Dương cười thầm.

Kiếp trước, thời điểm hắn học cấp 3, đúng là đánh bi-a cũng không có nhiều, tự nhiên kém hơn Ngô Bá rất nhiều, bất quá, về sau Lục Dương đã chơi rất nhiều.

Lúc còn làm một bộ phim truyền hình, Lục Dương cùng phó đạo diễn quan hệ không tệ lắm, thường xuyên cùng ra quan bi-a giải trí, lúc đầu Lục Dương toàn bị đối phương nhét hành vào mồn.

Về sau phó đạo diện thấy Lục Dương nát quá, liền dạy Lục Dương thật nhiều kỹ xảo, cái gì mà cách đặt gậy, chọn tâm, đánh cule sống bi,... mọi thứ mà phó đạo diễn biết liền dạy cho Lục Dương.

Lục Dương học tập vô cùng nhanh, rất nhanh nắm vững kỹ thuật, chỉ sau hai ba tháng, có thể đánh bất phân thắng bại cùng phó đạo diễn, lại thêm vài tháng, số lần phó đạo diễn có thể thắng hắn càng ngày càng ít, lúc đó hắn còn tiếc vì sao mình lại dạy bi-a cho Lục Dương.

Không thể không nói, thiên phú của Lục Dương rất mạnh, khi tập trung học tập một thứ gì đó, hắn sẽ rất nhanh tiếp thu được, biến từ một con gà con thành cao thủ một phương.

---

Ngô Bá cảm thấy Lục Dương đang khoác lác mà thôi, ngược lại không để ở trong lòng.

Phịch một tiếng.

Viên bi trắng rất nhanh lao vào những viên bi khác, một đống bi văng lung tung, bi số 5 nảy lên mấy phát rồi lăn vào lưới.

"Ta quả thật là chuyên gia tỉa nến."

Ngô Bá cao hứng không thôi, hắn cảm giác hôm nay vận khí mình không tệ lắm.

Bất quá không đợi hắn cao hứng bao lâu, Ngô Bá đánh một gậy làm bi số 3 vào lỗ, nhưng không may cũng đυ.ng trúng bi số 8 làm nó rơi theo, theo luật ở đây ván này của Ngô Bá xem như thua rồi.

Sắc mặt Lục Dương cổ quái.

Vận khí của Ngô Bá cũng quá "tốt"đi.

Còn chưa bắt đầu thì đã kết thúc, mình chưa đánh một gậy nào, mà Ngô Bá đã tự mình "gϊếŧ" chết.

"Bá tử, không hổ là tuyển thủ "chuyên nghiệp" nha."

Hắn cũng không nghĩ ra, Ngô Bá là loại cao thủ này, kỹ thuật vô cùng nghiệp dư, căn bản không biết cầm gậy là gì, bạ đâu đánh đó, đều không biết điều chỉnh lực..

Ngô Bá đem mấy viên bi lấy ra, khó chịu nói :" Ván đầu nên hơi cứng tay, chơi lại ván nữa."

Dọn bóng vào vị trí, Ngô Bá chuẩn bị bắt đầu ván mới, vừa lúc đó, lại có mấy người trẻ tuổi đi tới.

Mấy người này trang điểm kỳ quái, tóc cũng đẩy đủ loại màu sắc, trên tai và mũi cũng bấm đầy khuyên tai.

Trong long Lục Dương nghĩ đến một từ ngữ.

"Lập dị."

Không đúng, không phải là "lập dị", mà là phong cách trẻ trâu phiên bản không có tiền.

"Ơ, đây không phải lớp bốn, Lục ca sao?"

Đầu lĩnh của nhóm băng đảng "thất bại" này là một người trẻ tuổi, hắn bước tới nhìn Ngố Bá, cùng Lục Dương, khoa trương nói.

Sắc mặt Ngô Bá không tốt lắm, nắm chặt lấy cây cơ, nếu mà động thủ, hắn sẽ nhanh tay nện vào đầu tên này đầu tiên.

Sợ ư? Không có chuyện đó.

Hắn và Lục Dương tại nhị trung là cặp đôi "Song long hạ thổ", chưa từng sợ ai bao giờ.

Nhìn thằng trẻ trâu này đi lui đi tới, giống như con gà trống đang khoe cái mào của mình, Lục Dương đau đầu, cũng không nghĩ tới gia hỏa này là ai, nhìn bộ dáng "trang bức" của hắn, nhịn không được mắng một câu: "Con m* mày, rốt cuộc mày là ai !"