Trọng Sinh Thay Đổi Thời Đại

Chương 54: Thời Cơ Đến Rồi

Ba người cùng một chỗ đếm tiền.

Một trăm, hai trăm, ba trăm....

Tiền giấy rất nhiều.

Đại đa số đều là tiền lẻ, tờ năm tệ một tệ có rất nhiều, còn có một đống xu lẻ, khiến ba người lãng phí rất nhiều thời gian mới đếm xong hết

"982 tệ."

Lý Minh Bác nói ra số tiền.

Lục Dương cùng Lưu Lỗi liếc nhìn nhau, Lục Dương nói ra:"Coi như cũng được."

Lần thứ nhất bán hàng, xém nữa đã có thể kiếm được một nghìn rồi, số tiền này coi như rất tốt, dù sao, trời cũng chưa trở lạnh.

Đây chỉ là diễn tập thôi.

Lý Minh Bác nói ra: "Hôm nay chúng ta bán chủ yếu là bít tất, quần áo mua thu cũng bán hơn mười chiếc, áo lông cũng bán được một chiếc, còn do tiểu mỹ nữ kia bán được."

"Không cần phải gấp, hiện tại trời còn chưa lạnh, thời cơ của chúng ta vẫn chưa đến." Lục Dương trầm giọng nói ra.

Ban đêm ba ngươi đều rất kích động, đến giữa khuya mới ngủ được.

Vài ngày kế tiếp.

Dưới sự yêu cầu của Lý Minh Bác, buổi tối vẫn tiếp tục bán.

Lần này, Lục Dương cùng Lưu Lỗi chỉ hộ trợ bày hàng cùng dọn hàng, những thứ khác đều giao cho Lý Minh Bác, sau ngày hôm qua rèn luyện, hiện tại hắn đã là một lão bán hàng rong đạt tiêu chuẩn rồi.

Mấy ngày kế tiếp đều buôn bán không tệ lắm, mỗi ngày đều một nghìn tệ.

Tổng thế mà nói, coi như tạm chấp nhận được.

Rốt cuộc, thời cơ bọn họ đợi đã tới.

Đến ngày thứ tám bán hàng, một trận không khí lạnh ùa đến Lục Thành, làm nhiệt độ trực tiếp giảm đến mười độ.

Rất nhiều sinh viên, đều bị gió thổi đến đông lạnh phát run.

Thật sự đến rồi !

Lưu Lỗi cùng Lý Minh Bác tâm tình không tệ.

Bọn hắn biết rõ, hôm nay nhất định là mua thu hoạch.

"Lạnh không."

Lục Dương nhìn Từ Thi ngồi bên cạch, Từ Thi mặc một chiếc ao len mỏng, che cả cổ, nàng từ Kim Lăng đến Lục Thành, thời tiết có không chút quen thuộc.

"Có..có một chút.."

Giọng nói Từ Thi có chút run rẩy.

"Bên cửa hàng của ta có bán ao lông, số đo của ngươi bao nhiêu, để chiều ta mang tới một chiếc, thời tiết khí hậu Lục Thành càng ngày càng lạnh hơn thôi."

Từ Thi cũng nghe được Lục Dương ở Tây Môn bán hàng, nàng vô cùng hiếu kỳ, nhưng không có đi qua được, chợ đêm Tây Môn nhiều người như vậy, nàng vẫn chưa thích ứng được.

" âm số ."

Từ Thi nói ra số đo bản thân, không dám từ chối ý tốt của Lục Dương.

Buổi chiều.

Ba người tiếp tục dọn đồ ra quán.

Bởi vì hôm nay tình huống đặc thù, Lý Minh Bác sợ một mình không lo nổi, nên đã nhờ Lưu Lỗi ở lại giúp đỡ.

Hỗ trợ đem đồ đạc dọn xong.

Lục Dương cầm lấy hai chiếc áo bông, đạp xích lô quay về trương học.

Hai chiếc ao bông, một chiếc cho Từ Thi, một chiếc cho Tống Giai.

Lục Dương đều đã trả tiền, bất quá hắn trả theo giá gốc, 59 tệ.

Lưu Lỗi cùng Lý Minh Bác cũng mua hai chiếc với giá đó.

Đi vào bên ngoài ký túc xá của Tống Giai, Lục Dương nhìn thấy Tống Giai quàng một chiếc khăn quanh cổ, mặc một chiếc ao len, mặc quần jean, dù mặc nhiều như vậy, những vẫn không che lấp được dáng người thướt tha của nàng.

Lục Dương trực tiếp nói rõ ý định :"Biết rõ ngươi là đại gia, bất quá, có lẽ cũng chưa chuẩn bị kịp áo lông, đây là chiếc ao lông ta bán, không đáng tiền, ngươi cầm lấy mặc trước vài ngày đi."

Tống Giai nhìn từ trên xuống dưới Lục Dương, nói ra:"Ngươi đối với ta rất tốt, ta rất cảm động, nhưng.."

"Chúng ta chỉ là bạn bè bình thường, ngươi phải nhận."

Lục Dương nhấn mạnh hai chữ "bạn bè", thanh âm có chút nặng nề, lần trước từ sân trường trở về, Tống Giai đã rất lâu rồi không liên hệ với hắn, Lục Dương biết rõ, nhất định lần đấy, đã làm cho nàng có chút bâng khuâng.

Tuy rằng rõ ràng nàng mới là người chiếm tiện nghi của hắn, bây giờ lại tỏ ra lạnh lùng? Hoàn toàn không biết nói đạo lý mà.

"Được được, miễn cưỡng chấp nhận hảo ý của ngươi."

Tống Giai nhận lấy áo lông Lục Dương đưa cho, sau đó tạm biệt, nàng liền chạy vào trong phòng, bên ngoài thật sự là quá lạnh rồi.

Lục Dương lại đi tới khu số 7 một chuyến.

Đem chiếc áo lông còn lại đưa cho Từ Thi, hơn nữa còn bắt nàng mặc tại chỗ xem hợp không, nhìn nhìn, rất thích hợp đấy, màu sắc vàng nhạt, vô cùng phù hợp với khí chất của Từ Thi.

Chờ Từ Thi đi đến phòng, Lục Dương mới đạp tới Tây Môn.

Trên đường, hắn còn tiện gọi cho Quan Nguyệt một cuộc, dặn dò nàng trời lạnh phải mặc nhiều quần áo ấm, không chỉ vì mặc đẹp mà chịu lạnh.

----

Từ Thi mặc áo lông trở lại phòng.

Cúi đầu không dám nhìn đám Trần Thu Nguyệt.

"Xinh quá đi, cái này là quần áo Lục Dương bán sao?" Trần Thu Nguyệt trước sau đánh giá, có chút hâm mộ.

Không phải hâm mộ chiếc áo lông của Từ Thi, mà hâm mộ cách Lục Dương đối xử với Từ Thi, thật sự như hắn nói, chỉ xem Từ Thi là muội muội sao?

Trần Thu Nguyệt cảm giác, mình không thể ngồi chờ chết được nữa.

Rõ ràng hắn đã hôn mình rồi, vì cái gì hết lần này đến lần khác đều quan tâm Từ Thi hơn nàng.

Trần Thu Nguyệt suy nghĩ một chút, nói ra:"Hôm nay ta đi ra ngoài có chút việc."

"Đại tỷ, bên ngoài lạnh như vậy, ngươi đi ra ngoài làm gì?"

Hứa Dung Dung có chút khó hiểu, hỏi.

Trần Thu Nguyệt không có giải thích, nói ra: "Có chút việc riêng, hôm nay ta sẽ không trở về, không có việc gì thì đừng gọi cho ta."

Nói xong, Trần Thu Nguyệt cầm lấy mũ len đi ra ngoài.

Chợ đêm Tây Môn, hôm nãy đã vắng hơn không ít vì lạnh.

Những số lương khách nghé đến quầy hàng Lục Dương rất nhiều, so với các ngày khác còn nhiều hơn, Lục Dương trở lại, quầy hàng đã có mấy người.

Lưu Lỗi cùng Lý Minh Bác đều bận rộn.

"159 tệ không thể bớt, giá cả của cửa hàng chúng ta đã vô cùng tiện nghi rồi, coi như lão sư trong trường cũng lấy giá tiền này."

Lưu Lỗi hướng người kia giải thích.

Lý Minh Bác cũng nói: "Chúng ta đã viết trước giả cả, không thể giảm được nữa rồi,...ngươi nhìn chất lượng đi, cái áo này mua chỗ khác cũng hai ba trăm tệ đấy."

Một người đàn ông trung niên nhìn nhìn, xác định chật lượng thật sự như vậy, suy nghĩ một chút, liền bỏ tiền ra mua một chiếc màu đen.

Khách nhân rời đi...

Lý Minh Bác hưng phấn không thôi.

"Lục ca, ngươi quá thần, may mắn chúng ta chuẩn bị nhiều áo lông như vậy, hôm nay đã bán được năm chiếc rồi, các cửa hàng khác đều không có hàng, nếu có thì cũng là hàng tồn năm ngoái, giá cả cũng cao hơn bọn mình."

Lưu Lỗi cũng nhếch miệng cười.

Nhìn ra, tâm tình của hắn cũng không tồi.

Lục Dương mới rời khỏi được bao lâu? Cũng chừng nửa canh giờ mà thôi, không nghĩ tới đã bán được năm chiếc ao lông, hiện tại trời chưa tối, vẫn chưa tới thời điểm đông khách nhất của chợ đêm.

Là dấu hiệu tốt a.

Lục Dương ngâm nga bài hát.

----

Rất nhanh, lại có khách nhân đi tới.

Là một nhà ba người.

Vợ chồng hai người mỗi người mua một chiếc, đáng tiếc, bọn hắn không có đồ cho trẻ em, bằng không có thể bán được thêm một chiếc rồi.

"Hôm nay bán được không ít a." Người mở miệng chính là lão bản bán quần áo bên cạch, có chút hâm mộ nhìn ba người Lục Dương, hắn quan sát nãy giờ, biết rõ ba người đã bán được không ít, đoán chừng đã vượt quá ba ngàn tệ rồi.

Mấy ngày hôm trước còn chế giễu, cùng người khác đánh cuộc xem bao giờ bọn nhóc loai choai này phá sản, nhưng chỉ cần một trận không khí lạnh, đã làm cho mọi việc thay đổi chóng mặt.

Quần áo mua thu hôm nay hắn bán chả có ma nào mua, nhìn quầy hàng bên cạnh, sinh ý đã bắt đầu khá hơn rất nhiều rồi.

"Coi như cũng được, cũng do vận khí tốt, vốn mua sai hàng, ai ngờ đến lão thiên cũng không muốn ta phá sản." Lục Dương trêu nghẹo, nói.

Đức hạnh của lão bản bên cạnh, hắn đã sớm nhìn rõ rồi, tự nhiên không muốn cùng hắn nói gì thêm nữa.

Lão bản bên cạnh còn nói thêm :"Xem ra vận khí của các ngươi coi như không tệ."

Nói xong, hắn đi tới, đưa tay sờ thử lên ao bông, mắt lộ ra ánh sáng, dò hỏi :"Cái áo này chất lượng cũng được, ngươi nhập từ đâu?"

Nếu đổi thành thanh niên mới ra đời khác, không chừng bị hắn dò xét rồi, Lục Dương cười nói :"Trung tâm thương mai Lục Thành, thấy tòa nha cao cao kia không, ta nhập ở chỗ đấy."

Người bán hàng rong nhẹ gật đầu, trở lại gian hàng của mình, nhìn xem khí trời càng ngày càng lạnh, tính toán ngày mai liền dành chút thời gian qua bên kia tìm hiểu.