"Lục Dương, sao không ở nhà làm tiểu thuyết gia đi? Lại chạy tới vỉa hè làm lão bản."
Người mở miệng chính là Lâm Viện Viện, tiểu loli có khuôn mặt học sinh bộ ngực.. khụ khụ.
Hôm nay nàng chỉ đi dạo một mình, tình cờ lại gặp Lục Dương ở đây.
Nhìn thấy dáng vẻ của Lâm Viện Viện, Lý Minh Bác có chút khẩn trương, Lưu Lỗi thì vẫn như cũ, đang ăn hộp mì xào Lục Dương mua về, đến đầu cũng không ngẩng lên một lần.
Lục Dương cười nói: "Làm tiểu thuyết với lão bản có gì xung đột đâu mà không được, mà vì sao ngươi lại đi một mình, hay là bị bạn cùng phòng bỏ rơi rồi."
"Ngươi mới bị bỏ rơi."
Lâm Viện Viện hung ác trừng mắt Lục Dương, lộ ra hai cái răng hổ.
Chọc không được a.
Mặc dù giận dỗi, nhưng Lâm Viện Viện chứng minh mình không bị bỏ rơi, còn giải thích: " Lý Nhu cùng Bạch Thịnh không ở trường học, Tống Giai vẫn còn ở phòng thì nghiệm chưa về, chỉ có một mình ta, tâm tình không tốt, muốn đi ra ngoài dạo chơi một chút, nhìn thấy ngươi sau đó, mới đi tới đây."
"Nguyên nhân tâm tình ngươi không tốt, là vì nhàm chán, trong phòng không có ai chơi cùng phải không." Lục Dương phân tích nguyên nhân.
Nhiều lần gặp Tống Giai, gia hỏa này đều ở bên cạch, rõ ràng nàng rất dính người rồi, hiện tại không có ai chơi chung, nên mới cô đơn lạnh lẽo vậy thôi.
"Ừ, ừ."
Nghe được Lục Dương phân tích, Lâm Viện Viện cảm thấy có chút chính xác.
"Hiện tại có một việc vui lắm, ngươi có muốn làm cùng không." Lục Dương tiếp tục nói, không hiểu làm sao, hắn lại có ý định dụ dỗ loli hợp phát này.
Lâm Viện Viện chứng kiến Lục Dương nở nụ cười, tâm tình vốn buông lỏng trở nên cảnh giác, trong lòng nàng nhớ lại.
"Không thể nào quên được, gia hỏa này chính là một cặn bã nam đấy !"
"Chuyện gì?" Lâm Viện Viện mặt không biểu tình, hỏi, nhưng trong lòng lại đang mắng Lục Dương ngàn lần.
Lục Dương nói: "Bán quần áo a, trải nghiệm này ta can đoan ngươi chưa thử bao giờ, rất thú vị, nếu ngươi bỏ lỡ, sẽ hối hận cả đời."
"Người đừng có gạt ta."
Lâm Viện Viện có chút động lòng, bày bán quần áo a, cảm giác này nàng chưa trải nghiệm qua lần nào,
Lục Dương nghiêm mặt: "Ta lừa dối ngươi làm gì, hai bạn cùng phòng của ta đều ở đây, xung quanh lại nhiều người qua lại như vậy, ta lại có thể trước mặt mọi người ăn ngươi sao?"
Nghe được Lục Dương nói như vậy, Lâm Viện Viện buông lỏng cảnh giác, Lục Dương xác thực không có kha năng "ăn" mình ở đây, không biết vì cái gì, thời điểm nghĩ đến chữ "ăn", trên mặt nàng lại xoẹt qua tia hồng nhẹ.
"Được, được, nhìn ngươi đáng thương như vậy, ta giúp ngươi một hồi."
Bản thân Lâm Viện Viện lòng hiếu kỳ quá nặng, nàng viện cớ nói giúp đỡ Lục Dương để thử nghiệm một lần xem sao, Lục Dương cũng không rảnh rỗi vạch trần nàng làm gì, nhân công miễn phí a.
Đã có tiểu mỹ nữ gia nhập, sinh ý của cửa hàng tốt hơn rất nhiều.
Điều này làm cho Lục Dương không thể không suy nghĩ, bản thân có nên tuyển một mỹ nữ làm trợ lý không?
Nghĩ gì vậy?
Một quầy hàng vỉa hè sao tuyển trợ lý như một công ty được.
Nhìn thấy nhiều người tới quầy hàng nhiều hơn, Lục Dương cũng đứng dậy phụ giúp một tay, ai nấy đều không có nhãn rồi.
Bít tất là mặt hàng bán chạy nhất, áo quần mùa thu cũng bán được vài chiếc, chỉ có áo lông với áo bông là khó bán nhất.
Cũng có mấy người hỏi giá ao lông, nhưng nghe nói không thể trả giá, cũng đều quay mặt rời đi.
Lục Dương cũng không vội vàng.
Lâm Viện Viện nói giúp đỡ một tí, kết quả đến mười giờ rưỡi rồi, nàng vẫn còn ở đây.
"Để ta đưa ngươi về, tí nữa ký túc xá đóng cửa rồi, vào không được đâu."
Lục Dương nhắc nhở một câu.
Lâm Viện Viện miệng đắng lưỡi khô, nghe được Lục Dương nói vậy, mới phát hiện mình đã ở đây lâu như thế rồi, không phải nói trải nghiệm một chút thôi à?
Tuy rằng không muốn Lục Dương đưa về, nhưng nhìn thây hắc từ da đen xì xì Lưu Lỗi, nàng liền gật đầu đồng ý cho Lục Dương đưa về.
Ngoài miệng nàng luôn từ chối Lục Dương đưa về, nhưng thân thể lại theo sau lưng Lục Dương đi về.
Chợ đêm mười một giờ đóng cửa rồi, đưa Lâm Viện Viện trở về ký túc xá, Lục Dương tranh thủ thời gian chạy về chợ dọn hàng.
"Lâm Viện Viện, ngươi đi đâu nãy giờ? Điện thoại cũng không nghe, bị người ta giật điện thoại rồi à?"
Vừa quay về phòng, Lâm Viện Viện đã nghe được thanh âm cằn nhằn Tống Giai
Tống Giai trở lại ký túc xá một hồi, mắt thấy ký túc xá sắp đóng cửa, mà trong phòng một người cũng không có, Bạch Thịnh cùng Lý Nhu hôm nay về nhà, không trở lại, chỉ còn xú nha đầu này ở lại.
Gọi điện thoại không nghe máy, Tống Giai có chút lo lắng.
Lâm Viện Viện lấy điện thoai ra, nhìn nhìn, quả nhiên có mấy cuộc gọi nhỡ, vừa rồi bận rộn như vậy, nên nàng cũng không để ý tới thanh âm điện thoại.
"Vừa rồi bận quá, không có chú ý được." Lâm Viện Viện đem cuộc gọi nhỡ xóa bỏ hết.
"Bận rộn, ngươi bận cái gì?" Tống Giai hỏi.
Lâm Viện Viện đều đem sự tình vừa rồi kể qua một lần.
Sau khi nghe xong, Tống Giai thở dài một hơi, nhìn Lâm Viện Viện với ánh mắt tội nghiệp, nói ra: "Ngươi giúp đỡ Lục Dương đi bán quần áo?"
"Đúng vậy a, rất thú vị đấy."
Lâm Viện Viện có chút hưng phấn, gật đầu.
Cảm giác cầm tiền không tệ lắm, mặc dù tiền không rơi vào túi mình.
"Xú nha đầu này, thật là đần chết ta rồi, sớm muộn sẽ có một ngày ngươi bị người khác bán còn giúp hắn đếm tiền." Tống Giai im lặng nhìn nàng.
"Ta..ta làm không công cho Lục Dương rồi." Lâm Viện Viện ngây ngốc.
Ra ngoài trường tìm một việc làm thêm, một giờ có thể kiếm được mười tệ, nàng vậy mà đi giúp đỡ không công cho Lục Dương lâu như vậy....
Sau đó, một đồng tiền cũng không có.
"Giai Giai tỷ, hắn khi dễ ta."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Viện Viện lập tức xụ xuống.
Ôm Tống Giai yêu cầu nàng đòi lại công bằng.
"Là ngươi quá ngu ngốc, coi như hắn không khi dễ ngươi, cũng có người khác khi dễ ngươi." Tống Giai không chút lưu tình, đả kích nàng.
"Tốt, còn chưa phải là người một nhà, đã bắt đầu nói chuyện giúp nhau rồi."
"Còn dám nói bậy."
Trong phòng truyền đến thanh âm huyên náo.
-----
Trở lại Tây Môn,
Đại đa số sinh viên đều đã trở về, chợ đêm Tây Môn cũng không còn bao nhiêu ngươi nữa, Lục Dương nói ra:"Chúng ta dọn hàng thôi."
Lưu Lỗi thu lại quầy hàng.
Lục Dương cùng Lý Minh Bác đóng gói lại quần áo, lại dùng xích lô trở về.
Lăn qua lăn lại.
Thời gian đã đến mười hai giờ.
"Xem ra hôm nay về phòng không được rồi." Lưu Lỗi nhìn thời gian trên điện thoại.
Lục Dương gật đầu.
Thời điểm này, ký túc xá cũng đóng cửa rồi, đoán chừng Tần đại gia cũng ngủ rồi, trở về quấy rầy cũng không tốt.
Suy nghĩ một chút, Lục Dương nói ra: "Hôm nay ngủ tạm trong nhà kho, ngày mai trúng ta mua mấy cái giường xếp về năm."
"Không cần, mua mấy tấm nệm là được rồi, mua giường qua lãng phí đi." Lý Minh Bác nói ra.
"Ừ."
Lục Dương cũng không xoắn xuýt về vấn đề này, phương bắc khí trời còn rất là khô giáo đấy, ngủ trên mặt đất, cũng sẽ không bị ẩm ướt.
Đưa hàng vào kho.
Ba người đều rất mệt mỏi, còn cảm thấy có chút khó tin.
"Giống như đang nằm mơ vậy." Lý Minh Bác có chút giật mình, từ lúc lên đại học, hắn chưa bao giờ nghĩ tới, sẽ bắt đầu kinh doanh từ năm nhất.
Hôm nay hắn cảm giác mình đã lớn hơn một chút.
Lý Minh Bác vừa cười vừa nói:"Vừa rồi tiểu mỹ nữ kia là ai vậy, ta như thế nào có cảm giác, nàng bị ngươi lừa một trận rồi."
"Đem hai chữ "cảm giác" xóa đi."
Lục Dương cười cười.
"Quá tàn nhẫn, đến tiểu loli mà ngươi cũng lừa."Ly Minh Bác trêu nghẹo nói.
Lục Dương cười: "Ta chỉ giúp nàng ấy trải nghiệm cảm giác bị lừa thôi."
Lưu Lỗi đối với nữ nhân không có chút hứng thú, cắt đứt đề tài, nói ra:" Tranh thủ thời gian đếm tiền, xem hôm nay chúng ta lời được bao nhiêu."