Bọn họ có thể xem là vào học sớm hơn bình thường, nhưng chưa chính thức bước vào một năm học mới. Xem ra trường học vẫn còn chút nhân tính, trước khi chính thức vào học, đi sớm đi muộn hay tự học đều không bắt buộc.
Hơn nữa nếu như vào học chính thức thì tất cả mọi người đều phải ở lại trường học.
Kết quả thi cuối kỳ được công bố sau khi đi học lại được một tuần.
Lâm Kiêu có chút hồi hộp, trong lòng anh vẫn còn nuôi một tia hy vọng, dù biết rằng tia hy vọng đó vô cùng mỏng manh.
Nhỡ đâu được vào lớp 1 thật thì sao?
Anh vẫn luôn ôm một loại ảo tưởng: Cho dù mình không nắm chắc, nhưng mình vẫn luôn là người may mắn trong số một phần nghìn.
Bảng thành tích được dán lên, anh cố tình không đến xem, lề mề đợi người khác xem xong rồi anh mới chạy đến xem.
Quả thật là không thể nào mong chờ sự may mắn xuất hiện. Lúc anh nhìn thấy thứ hạng của mình thì cười khổ một chút, cũng không thể nói là thất vọng, bởi vì anh đã đoán được từ trước rồi, nhưng lúc nhìn thấy vẫn không tránh khỏi có chút buồn bã.
Mỗi lớp sẽ có năm mươi người.
Mà thành tích của anh nằm ở vị trí 64, bị xếp vào lớp 2.
Anh đã cố gắng phát huy hơn người bình thường rất nhiều rồi, anh tự an ủi bản thân.
Nhưng đó vẫn là một điều đáng tiếc, giá như bản thân mình cố gắng hơn một chút nữa… có lẽ sẽ được vào lớp 1.
Anh chán nản ngồi làm bài, sau đó nghe thấy có người chạy đến truyền tin: “Aizz, lớp trưởng à, tiếc cho em gái cậu thật đó. Bị tụt xuống hạng năm mươi mốt. Thật sự quá quá quá là đáng tiếc luôn!”
Chỉ kém một thứ vị, một ly đi một dặm.
Đó chính là kỳ thi phân lớp.
Lâm Kiêu ngây người ra một lúc, nói như vậy là hai người sẽ học chung một lớp sao?
Nhưng anh không hề vui vẻ, ở học kỳ này dường như Kinh Trập có thể ổn định lọt top ba mươi, thậm chí anh còn không nghĩ đến việc sẽ hỏi thăm thành tích của cô. Đột nhiên bị rớt xuống hạng năm mươi mốt, chắc chắn cô sẽ rất buồn.
Càng đáng tiếc hơn là, chỉ kém một hạng nữa thôi.
Trình độ giảng dạy của các lớp đầu tiên không tệ, nhưng nó sẽ rất dễ dàng ảnh hưởng đến tâm lý. Anh hiểu rõ cái cảm giác tụt dốc đột ngột đó sẽ khiến người ta bị đả kích như thế nào, càng không nói đến một người làm đâu chắc đó như Kinh Trập. Cô rất chắc chắn đối với kết quả kỳ thi lần này, dường như đây chỉ mới phát huy ở mức bình thường cho một kỳ thi bình thường.
Nhưng khi tự tin nắm chắc mà thứ hạng lại tụt dốc, rất dễ dàng hoài nghi chính mình.
Anh nhíu chặt mày, mặc dù biết rõ không quá liên quan đến Châu Bất Ngôn, nhưng vẫn nhịn không được mắng anh ta một câu.
Mình thi xong rồi lại đi phá hoại người khác.
Có lẽ là người đã học giỏi đến một mức độ mức định nào đó đều tự phụ và không có sự đồng cảm, luôn cho rằng mình sẽ không bị những thứ bên ngoài ảnh hưởng, rồi cho rằng người khác cũng sẽ như vậy.
Anh suy nghĩ miên man, dĩ nhiên đã bắt đầu phê phán đủ thứ.
Ngày mà kết quả được công bố cũng là ngày phân lớp, toàn bộ khu dạy học loạn cào cào, có người buồn bã có người vui mừng.
Lâm Kiêu bưng chiếc bàn của mình đi qua hai lớp, từ lớp 4 nhảy lên lớp 2, có không ít người vui vẻ tạm biệt anh.
Lúc anh đi từ cửa sau vào lớp cũng là lúc Kinh Trập đi từ cửa trước vào.
Anh nhìn về phía bên kia một lúc, cách quá nhiều người, trong lớp lại lung tung lộn xộn, anh không thấy rõ cô, cũng không nhìn ra biểu cảm của cô.
Không biết rốt cuộc cô ra sao rồi.
Trải qua quá nhiều lần phân lớp, mọi người đã rèn luyện được khả năng làm sao để đối xử với những người bạn xa lạ khi phân lại lớp mới. Hơn nữa tách ra nhiều rồi, quen biết cũng nhiều hơn, Lâm Kiêu gặp lại người bạn cũ tên Lương Trạch ở lớp 4 của kỳ trước nữa, cậu bạn kia cười chúc mừng anh: “Lớp trưởng quá lợi hại!”
Tuy rằng Lâm Kiêu vẫn đang thất thần, nhưng vẫn nở một nụ cười dè dặt: “Cũng tàm tạm thôi.”
Lương Trạch chống tay lên trên bàn, cười nói: “Lớp trưởng, lời này của cậu quá khiêm tốn rồi!”
Khóe miệng Lâm Kiêu khẽ giật giật, anh cũng lười để ý đến cậu ta. Anh bỏ đồ vật trên tay mình xuống, tách đám đông ra, đi về phía Kinh Trập đang loay hoay tìm chỗ trống. Kinh Trập nhìn thấy anh thì có chút bất ngờ, cô cũng không lo lắng hỏi thăm thành tích của anh, bèn cười với anh: “Anh?”
Trong lòng Lâm Kiêu rất rối bời, nhưng lúc mở miệng nói ra một câu rất bình tĩnh: “Ừm.”
Anh cầm cái bàn giúp cô, ý bảo cô cứ cầm cặp sách đi, sau đó nâng cái bàn lên đi về dãy phía sau.
Cả đám người nhìn thấy hai người kia, những cặp mắt bát quái nhìn chằm chằm theo bóng lưng của hai người họ, nháy mắt ra hiệu với nhau: Vãi thật, hai người này đúng là có duyên.
Thư Oanh cũng có duyên, lần này cô ta được quay về lớp 2 theo ý nguyện, lúc biết tin cô ta sẽ học chung lớp với Lâm Kiêu, trái tim chết lặng đã lâu nay được sống lại. Thậm chí trong khoảnh khắc hoảng hốt, cô ta còn nghĩ hai người là duyên trời định, thẳng đến khi cô ta chứng kiến cảnh Lâm Kiêu ân cần giúp đỡ Thẩm Kinh Trập chuyển bàn, cô ta mới cười khổ một chút, đúng là có duyên nhưng không phận.
Trong suốt một khoảng thời gian dài học cấp ba, cô ta bị bạn bè xa lánh chán ghét, dường như chính khoảnh khắc này cô ta mới thấy rõ bản thân mình. Càng muốn có được thì sẽ càng mất đi, quá coi trọng được mất sẽ bị được mất bủa vây. Cô ta vẫn luôn hiểu sai ý nghĩa về sự cố gắng, cứ tưởng rằng mình phải cố gắng để nhận được những tràng pháo tay, những lời tán thưởng. Lúc không đạt được như ý nguyện thì bắt đầu ủ rũ chán nản, tự huyễn hoặc bản thân rằng cho dù cố gắng cũng chẳng có nghĩa lý gì, phải nhìn thẳng vào hiện thực đi.
Cũng giống như bây giờ, tất cả ánh mắt của mọi người đều dồn về phía Lâm Kiêu và Thẩm Kinh Trập, cô ta vẫn luôn là một người mờ nhạt. Nhưng như thế thì sao chứ?
Đến bây giờ, thầy cô sẽ không phân chỗ ngồi nữa, cô chủ nhiệm của lớp 2 là một người rất ghét nghi thức, cho nên nếu đã ngồi vào chỗ nào thì dường như sẽ không thay đổi nữa.
Những dãy đầu đã có người ngồi gần hết rồi, Lâm Kiêu đi thẳng ra phía sau, thuận tiện nghiêng đầu hỏi cô: “Ngồi với anh trước nha?”
Kinh Trập khẽ gật đầu.
Anh đặt chiếc bàn của Kinh Trập bên cạnh bàn anh.
Rất hài lòng.
Nguyên cả lớp chỉ có hai người họ là nam nữ ngồi kề nhau. Trong phòng học rất hỗn loạn, giống như quay về lớp 26 hồi đầu năm cấp ba vậy, khi đó trong phòng học lúc nào cũng hỗn loạn như thế này. Cô và anh ngồi ở dãy phía sau, cô vẫn luôn cặm cụi giải đề, còn anh thì hay thơ thẩn làm việc riêng. Anh luôn ép mình nhìn lên bảng hoặc làm bài tập, nhưng học được năm phút đã đau đầu hai giờ liền.
Nóng nảy đến mức ở không nỗi, chỉ muốn chạy khỏi lớp học, đôi khi nhìn thấy cô đang bình tĩnh đọc sách, lúc đó anh mới có thể bình tĩnh lại một chút.
Anh rất tò mò, đến tột cùng cô làm được điều đó bằng cách nào?
Bây giờ hai người lại quay về làm bạn cùng bàn, giống như một vòng luẩn quẩn vậy.
Anh luôn cảm thấy, nhất định giữa hai người có mối duyên phận.
Lâm Kiêu hỏi cô: “Lúc thi cuối kỳ em gặp chuyện gì sao?”
Kinh Trập dọn dẹp bàn, ủ rũ cụp mắt xuống, nhưng rất nhanh đã sốc lại tinh thần, cười với anh: “Không sao, là do em vội vàng quá. Em muốn đạt được điểm cao hơn, nên lúc ôn tập dàn phạm vi quá rộng, thực sự đã quá đề cao bản thân rồi.”
Phần kiểm tra chiếm bảy mươi phần trăm trong học kỳ hai năm lớp 11, những thứ khác chỉ chiếm ba mươi phần trăm. Lúc ôn tập cô luôn bị phân tâm vào ba mươi phần trăm kia, kết quả bảy mươi phần trăm dự trữ kém hơn so với người khác, ngay cả ba mươi phần trăm kia cũng không tốt hơn là bao.
Kinh Trập rất bình tĩnh, thậm chí nếu điểm của cô cao thêm 0.5 thì cô đã không bị rớt khỏi danh sách lớp 1. Cô cũng đồng tình với những lời an ủi vừa nãy của cô chủ nhiệm.
So với việc lúc thi đại học vì thiếu 0.5 điểm mà trượt khỏi trường đại học mơ ước còn tốt hơn nhiều.
Trước kỳ thi đại học, chỉ cần không nhụt chí, bất kỳ một con đường vòng nào cũng có thể coi là kinh nghiệm.
Kinh Trập vẫn chưa chúc mừng anh, bèn mở miệng nói: “Anh tiến bộ rất nhanh, học kỳ sau chúng ta cùng nhau vào lớp 1 nha!”
Lần này Lâm Kiêu trả lời rằng: “Được!”
Kinh Trập nghiêng đầu, ngồi sát lại phân tích cho anh hiểu nguyên nhân thất bại lần này. Thiên tài ở trên đời rất ít, mà tinh thần và thể lực của con người thì có hạn, biển học là vô bờ, nhưng thi cử thì chẳng thể nào thi mãi.
Giống như một tờ đề cương Toán Học vậy, điểm của từng loại câu hỏi phân chia rất rõ ràng, chúng ta nên học cách làm sao để có thể lấy được nhiều điểm nhất, việc đó còn quan trọng hơn so với việc cứ cắm mặt làm bài.
Kinh Trập nằm dài trên bàn nghỉ ngơi một lúc, khuôn mặt luôn hướng về phía anh, cuối cùng nhịn không được mà than thở với anh một câu: “Anh, mệt thật đấy!”
Lần đầu tiên anh nhìn thấy Kinh Trập lộ ra vẻ yếu đuối, trong đôi mắt cô không có sự chán nản uể oải, mà giống như đang thả lỏng tinh thần hơn. Chỉ là lúc mệt mỏi muốn nghỉ ngơi, nhịn không được mà than vãn với người thân một chút.
Tuy rằng than vãn xong vẫn đứng dậy bước về phía trước.
Anh cảm thấy rất hài lòng với sự thân thiết của cô, bèn bóc một viên chocolate đút vào miệng cô, nhẹ giọng nói: “Muội Muội giỏi nhất!”
Tuy rằng Muội Muội là tên gọi ở nhà, nhưng nghe anh gọi như vậy khiến cô không khỏi nhoẻn miệng cười, giống như đang dỗ dành mấy em nhỏ vậy.
Cô híp mắt nhìn anh một lúc, nhổm người dậy, khoé miệng cong cong với anh rằng: “Anh cũng giỏi nhất!”
Hai người như bị điểm trúng huyệt cười, nhún bả vai cười với nhau một lúc lâu, sau đó cúi đầu lật đề cương tiếp tục làm bài.
Tuy rằng rất mệt, nhưng nhờ có câu nói này mà trở nên thoải mái hơn.
Gió từ chiếc điều hòa không ngừng thổi phù phù trên đầu, bên ngoài trời nắng gắt, tiếng ve kêu ồn ào giữa ngày hè, hơi nóng luồn qua khe cửa khép hờ phả vào trong lớp.
Tờ đề cương này cũng giống tuyết rơi vậy, tuyết rơi vào mùa hè, tựa như oán khí tích tụ mà thành.
Thời gian dường như dài đằng đẵng và nhàm chán, nhưng chớp mắt một cái mới ngỡ ngàng phát hiện ra rằng đã trôi qua rất lâu rồi.
Tháng Chín bắt đầu lao vào guồng quay, những em khoá dưới mới vào lớp Mười cũng bắt đầu kỳ huấn luyện quân sự. Lúc đi ăn cơm, thỉnh thoảng nhìn thấy những bộ đồ ngụy trang màu xanh lá cây trên sân vận động phía xa xa, đều sẽ cảm thán một câu là thời gian trôi qua nhanh quá.
Châu Bất Ngôn đã đi từ lâu, nghe nói là được Bắc Đại đón đi từ trước, Lâm Kiêu cũng dần dần quên mất anh ta.
Sinh viên năm nhất và những học sinh năm cuối cấp ba là những đối tượng không có tương lai hạnh phúc nhất. Anh chỉ xem đây là thời thanh xuân bồng bột của Kinh Trập mà thôi, đợi cô tốt nghiệp cấp ba xong cô sẽ nhận ra rằng, duyên phận mỏng manh, lòng người thay đổi, đàn anh của cô đã sớm mở ra một cuộc sống mới. Nếu lúc đó cô cảm thấy đau lòng, anh sẽ đến an ủi cô thật nhiều.
Học kỳ này trôi qua quá nhanh và quá mệt mỏi, chẳng ai còn sức lực để mà suy nghĩ nhiều. Ba ngày một bài kiểm tra nhỏ, năm ngày một bài kiểm tra lớn, làm xong đề cương thì trình bày bài làm, trình bày xong lại cặm cụi giải đề. Mỗi ngày đều có câu làm sai, và chẳng có ngày nào giống ngày nào.
Bởi vì một lần đạt điểm tuyệt đối mà kiêu ngạo tự mãn, lại bởi vì một lần sai phạm chồng chất mà trở nên đau khổ chán nản.
Cô chủ nhiệm có lúc muốn gõ đầu bọn họ, có lúc cổ vũ bọn họ không ngừng cố gắng. Trên người giống như gắn thêm một sợi dây cót, ai cũng không dám lơ là.
Vì cô chủ nhiệm không quan tâm việc sắp xếp chỗ ngồi nên anh được ngồi với Kinh Trập suốt một học kỳ. Cùng nhau lên lớp cùng nhau tan học, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau sửa câu sai, cỗ vũ khích lệ lẫn nhau. Có đôi lúc anh cảm thấy thật may mắn khi cô đến nhà anh ở, nhờ có vỏ bọc là anh em nên thầy cô rất ít khi nhắm đến anh. Cùng lắm là gõ gõ lên bảng đen cảnh cáo anh: “Lâm Kiêu bớt nói chuyện lại, ảnh hưởng đến bạn cùng bàn. Thân làm anh thì phải làm gương cho em mình chứ!”
Anh cười trộm: “Vâng.”
Thỉnh thoảng sẽ có một trận cười vang trong lớp, một khoảnh khắc thoải mái hiếm có trong giai đoạn áp lực.
Dần dà, mọi người đều biết rằng, đến hôm Kinh Trập trực nhật, những việc như lau bảng đen này kia thì không cần kêu cô, cứ kêu Lâm Kiêu là được.
Lúc lâm Kiêu lộn xộn trong giờ học thì cứ kêu Kinh Trập quản lý anh, hiệu quả hơn nhiều so với việc kêu anh ngậm miệng.…
Lâm Kiêu rất hưởng thụ cảm giác chiếm cứ lãnh thổ của cô, cũng vui vẻ chia sẻ lãnh thổ mà mình chiếm được.
Nhưng đối với tâm tư thiếu niên mà nói, thật sự là gãi chưa đúng chỗ ngứa.
Đến lúc cuối kỳ thì trời đã vào Đông từ lâu, nếu là năm lớp Mười hoặc năm lớp Mười Một thì đã sớm được nghỉ đông, còn bây giờ bọn họ vẫn phải khổ sở mài mông ở trường. Trước ngày Ba Mươi Tết bọn họ mới được về nhà, ăn một bữa cơm tất niên, mùng Ba Tết đã phải về lại trường.
Sinh nhật của Kinh Trập năm nay cũng không thể tổ chức, Lâm Kiêu tặng cho cô một con búp bê, to hơn con của Trần Tiểu Cẩu, mập hơn con của Trần Tiểu Cẩu, đáng yêu hơn con của Trần Tiểu Cẩu! Bởi vì anh phát hiện ra Kinh Trập ôm con búp bê mà Trần Tiểu Cẩu tặng để ngủ, anh không vui!
Mặc dù anh rất ít khi được quay về nhà, rất ít khi ôm búp bê.
Thành tích của kỳ thi phân lớp vừa rồi vẫn chưa có nhưng bọn họ đã bắt đầu chương trình học của học kỳ mới. Vòng ôn tập thứ hai đã bắt đầu, còn vòng thứ ba nữa. Vòng một trải qua rất lâu, vòng hai bắt đầu gia tăng tốc độ, đến vòng thứ ba sẽ càng nhanh hơn nữa.
Vì muốn khích lệ tinh thần của bọn họ, trường học còn đặc biệt mời đến một người tốt nghiệp loại xuất sắc để mở một buổi tọa đàm.
Nguyên một khối 12 chen chúc trong hội trường lớn, đâu đâu cũng là người, còn hoành tráng hơn cả một buổi concert.
Lúc Châu Bất Ngôn lên sân khấu, Lâm Kiêu nhíu chặt mày, nhỏ giọng mắng một câu: Âm hồn bất tán!
Hoàn toàn không ngờ đến anh ta còn quay về trường học bằng cách này.
Anh quay đầu đi tìm Kinh Trập, khắp nơi toàn là người, đảo mắt tìm mấy lần cũng không thấy. Anh không quan tâm người trên sân khấu đang nói gì, quanh đi quẩn lại cũng chỉ nói về hành trình năm Mười Hai, cũng giống như bao người truyền cảm hứng khác. Cũng từng do dự, từng ấp ủ hoài bão, từng vấp ngã thất bại, cuối cùng cắn răng nhất quyết không từ bỏ, để rồi nhận về hoa thơm trái ngọt.
Anh vẫn không thể tìm thấy Kinh Trập, và anh cũng không hiểu mình cần tìm Kinh Trập để làm gì.
Có lẽ là xuất phát từ trực giác.
Cuối cùng anh cũng tìm thấy Kinh Trập, lúc đó cô đang khom người chống hông đứng dậy.
—— Châu Bất Ngôn đứng ở cửa ra vào phía sau hội trường, chuyển lời cho cô: Ra ngoài một chút.
Bọn họ đi ra ngoài, nói chuyện với nhau rất lâu. Sau khi buổi chia sẻ kết thúc, anh vẫn không thấy cô đâu. Lâm Kiêu trở về phòng học, cô đơn ngồi ở chỗ của mình, cảm thấy bản thân như một con côn trùng đáng thương.
Buổi chia sẻ kia diễn ra vào tiết một và tiết hai, tiết ba bọn họ sẽ tiếp tục học. Lúc chuông vào học vang lên thì Kinh Trập mới quay về, trên tay còn cầm theo một túi đồ ăn vặt, đa số là mấy viên kẹo xanh xanh hồng hồng.
Anh liếc mắt nhìn một cái, thầm nghĩ rằng: Không ngọt gắt họng hay sao?
Chẳng lẽ kẹo anh cho em còn chưa đủ nhiều?
Vì sao còn nhận đồ của người khác…
Kinh Trập thấy anh cứ nhìn mãi, nhịn không được đưa qua: “Anh ăn không?”
Lâm Kiêu quay đầu đi, cứng rắn nói: “Không ăn!”
Qua một lát lại cảm thấy hành vi giận dỗi này của mình quả thật là khiến người thương buồn bã, còn kẻ thù thì vui vẻ. Thế nên anh hung hăng quờ quạng dưới hộc bàn một lúc, đem tất cả kẹo và chocolate để lên bàn, dùng thân phận anh trai lên giọng: “Đừng có lấy đồ của người khác, muốn ăn cái gì thì nói anh đi mua.”
Kinh Trập ngây người, có chút không hiểu, nhưng quả thật cô không muốn lấy thứ đồ ăn vặt này, vì thế cô gật gật đầu.
“Ừm.”
Qua một lát, Lâm Kiêu nhịn không được lại tiếp tục tra hỏi: “Anh ta tìm em làm gì?”
Kinh Trập trả lời một cách ậm ờ: “Không làm gì… chỉ nói vài câu thôi.”
Lâm Kiêu cúi xuống nhìn đồng hồ trên tay, nhếch môi: Được lắm, nói vài câu thôi mà gần hết ba mươi bảy phút!
–
Thầy cô đều đã đi sửa đề, sau khi buổi tọa đàm kết thúc quay về phòng học cũng không thấy thầy cô đâu, các lớp quay về phòng nghiêm túc tự học.
Lúc trước nếu không có thầy cô, ai ai cũng mừng rỡ, nhưng bây giờ đã lên lớp 12 nên tất cả mọi người đều tự giác hơn rất nhiều. Lớp phó bộ môn* phát cho mỗi người một tờ đề cương tổ hợp môn Khoa Học Tự Nhiên, sau đó nói: “Cuối giờ thu lại nha!”
*课代表: Học sinh phụ trách quản lý lớp của từng bộ môn.
Âm thanh trong phòng học dần dần nhỏ lại, tuy rằng ai nấy cũng phàn nàn, nhưng cuối cùng vẫn thành thật ngồi làm bài.
Kinh Trập không thích đeo đồng hồ lắm, lần nào cô cũng chỉ nhìn đồng hồ treo trong lớp. Nhưng gần đây số lượng đề cần làm quá nhiều, thị lực giảm sút, mỗi lần quay đầu lại nhìn thì không cách nào nhìn rõ kim đồng hồ được. Thế nên cô hay kéo cổ tay của Lâm Kiêu để xem giờ, sau đó nói: “Chín mươi phút sau phải làm xong, ai làm sau thì người đó đi xem bảng thành tích.”
Giải đề cương thật sự rất nhàm chán, mọi người đều tự tìm niềm vui trong nỗi khổ. Kinh Trập với Lâm Kiêu thì thi với nhau xem ai giải đề nhanh hơn, có tỉ lệ chính xác cao hơn.
Các thầy cô nói, thành tích của kỳ thi phân lớp sẽ được công bố vào tối nay.
Muộn nhất là sáng mai, nhưng dựa theo hiệu suất của nhà trường trước đây, đến tối là đã có bảng biểu rồi. Nếu vẫn chưa có thì bên phía thầy cô cũng sẽ nhận được tệp tài liệu.
Có bảng thành tích cũng có nghĩa là lại phải chia lại lớp.
Lâm Kiêu cảm thấy mình như nhà dột còn gặp mưa đêm, không được thuận lợi cho lắm.
Bởi vì anh không chắc chắn lắm với việc chia lớp.
Học kỳ trước đã phải trải qua rất nhiều lần kiểm tra, mỗi ngày mở mắt ra là phải đối mặt với đủ loại bài kiểm tra, lớn có nhỏ có. Không thể nào nhớ nổi thành tích và thứ bậc của mình, nhiều đến mức tê liệt. Anh nghĩ rằng mình đã tiến bộ rất nhiều, anh kém xa so với Kinh Trập, thế nên anh cần nỗ lực, chăm chỉ và liều lĩnh hơn cô nhiều. Anh không dám lơi là chậm trễ, nhưng hiện thực vẫn là không thể nắm chắc trong tay.
Vốn dĩ có một số chuyện, không phải cứ nỗ lực là sẽ có kết quả tốt đẹp.
Bởi vì câu nói này của Kinh Trập, anh không thể nào chú tâm làm bài được. Hình ảnh của đợt thi cuối kỳ vừa rồi không ngừng hiện lên trong đầu anh, điểm của mỗi môn anh đã ước tính qua. Anh Văn không tệ, ít nhất phải được một trăm bốn mươi điểm. Môn Ngữ Văn là điểm yếu của anh, nhưng vẫn có thể nắm chắc được một trăm hai mươi điểm. Đối với những câu hỏi lớn của đề Toán anh làm khá tốt, nhưng phần chọn đáp án đúng và điền vào chỗ trống bị sai ba câu, cho dù các phần sau đều làm đúng hết thì anh cũng đã vuột mất năm mươi điểm. Sai lầm chí mạng này vẫn luôn cản trở anh, đến mức khiến anh luôn chột dạ không dám nói chuyện thành tích với cô. Thi tổ hợp Khoa Học Tự Nhiên thì chẳng đâu vào đâu, thậm chí khi thi xong anh còn không nhớ rõ đáp án của mình. Lúc anh hồi tưởng lại, có lúc cảm thấy mình thi rất tốt, lúc lại cảm thấy mình thi rất tệ.
Kỳ ôn tập đến vòng thứ hai, mọi người đã nhận thức rõ ràng hơn về trình độ của bản thân, nhưng có lẽ vì quá mức hồi hộp, anh không thể nào nhìn nhận khách quan về kỳ thi lần này.
Có lúc anh nghĩ, không nhất thiết phải học cùng một lớp với cô mới có tư cách theo đuổi cô, chỉ là lúc ta thích một người thì chỉ muốn ở gần người mà thôi. Muốn đồng thời xuất hiện cùng cô ấy thật nhiều, chứng minh rằng giữa hai người chúng ta có mối lương duyên.
Thật ra Kinh Trập cũng không nắm chắc lắm, từ nhỏ đến lớn, ngày nào cũng có người khen cô thông minh. Nhưng mỗi lần cô cảm thấy mình thông minh thì sẽ bắt gặp một người khác thông minh hơn mình, dần già sẽ phát hiện, phần lớn những người khác chỉ là những con người bình thường. Nhưng những con người bình thường ấy cũng sẽ có những khoảnh khắc toả sáng riêng của mình. Đừng quá kiêu ngạo tự phụ, cũng đừng tự đánh giá thấp chính bản thân mình.
Cho nên từ trước đến nay cô luôn giữ cho mình một tâm thế tốt, nhưng dạo gần đây có hơi không ổn định lắm. Cô nhìn thấy Lâm Kiêu đang giải đề, thành tích của anh bây giờ đã rất tốt, nhưng vẫn giữ rất nhiều thói quen xấu như cũ. Vì muốn ngầu hơn nên anh đã luyện viết chữ Thảo không theo quy tắc. Lúc bình thường thì vẫn đọc được, nhưng vì muốn đuổi kịp thời gian làm bài nên càng viết càng bay bổng. Lần nào Kinh Trập cũng nhắc nhở anh, nếu không kịp nhắc nhở thì lúc lên lớp kiểu gì anh cũng sẽ bị mắng.
Đặc biệt là giáo viên môn Ngữ Văn, vừa thích vừa ghét anh.
Thành tích môn Ngữ Văn của anh không được tốt, những lúc anh phát huy một cách xuất thần thì môn này có thể lọt vào top mười của lớp, những lúc phát huy không tốt, thậm chí bị rớt xuống hạng bốn trăm đến năm trăm. Nhưng anh học thuộc lòng rất nhanh, đầu óc lại linh hoạt, bầu không khí của tiết Ngữ Văn luôn nặng nề u ám, anh có thể khiến tiết học trở nên thú vị sôi nổi hơn. Vậy nên mới nói rằng giáo viên Ngữ Văn vừa yêu thích vừa ghét anh.
Cô giáo chủ nhiệm cũng rất thích anh, không phải vì thành tích của anh tốt nhất, mà vì cảm giác tồn tại của anh mạnh nhất. Lớp trưởng tiền nhiệm của lớp 2 từ chức do nguyên nhân về tính cách, cô giáo chủ nhiệm đã giao chức lớp trưởng cho anh. Anh quen làm lớp trưởng rồi, bước lên bục giảng, mang theo ánh hào quang, xử lý mọi việc thành thạo, rất được cô chủ nhiệm tín nhiệm.
Quan hệ giữa anh và các bạn học khác cũng rất tốt, vốn dĩ anh không phải là một người dễ quen thân với người khác. Nhưng mọi người đều không ngại mà thật tình gọi anh một tiếng: Lớp trưởng!
Dì Hình Mạn và chú Lâm rất vui mừng vì sự thay đổi rõ rệt của cậu con trai nhà mình. Ngày diễn ra buổi lễ tuyên thệ trước kỳ thi đại học, nhà trường cũng tiện thể mở một cuộc họp phụ huynh. Hôm đó chú và dì đều đến tham gia, chú thì đến dự cho anh, còn dì thì đến dự cho cô.
Hại một đám người không hiểu đầu cua tai nheo ra sao, còn tưởng rằng hai người họ thực sự là anh em ruột.
—— Tuy rằng rất nhiều người biết Kinh Trập chỉ đến ở nhờ nhà của lớp trưởng, nhưng vẫn có một số người không biết, hơn nữa họp phụ huynh rất quan trọng, cho dù bố mẹ có bận đến mấy cũng nên đến tham dự.
Chỉ có một vài người mới biết Kinh Trập mất bố mẹ từ nhỏ.
Ngày hôm đó, Kinh Trập rất nhớ bố mẹ, thật ra những lúc cô hồi tưởng về bố mẹ mình, khuôn mặt của hai người họ đã chìm trong mơ hồ. Cô đã sắp quên đi dáng vẻ của hai người họ.
Thỉnh thoảng khi soi gương, cô sẽ cẩn thận tỉ mỉ nhìn ngắm khuôn mặt mình. Bà nói cô rất giống với bố cô hồi còn nhỏ, tính cách cũng y hệt. Khi mẹ cô còn sống, đôi lúc mẹ sẽ nhìn cô rồi bật cười, chọc cô không đáng yêu bằng bố cô lúc nhỏ. Lúc đó bà sẽ mắng mẹ rằng: “Làm mẹ mà nói gì đâu không!”
Kinh Trập không hề tức giận, bởi vì mỗi khi mẹ nói xong câu này đều sẽ im lặng rất lâu.
Mẹ cũng rất nhớ bố, cô biết điều đó.
Hoặc do bố mẹ cô để lại cho cô ấn tượng quá sâu đậm, có một thời gian dài cô rất sợ ba từ “đến không kịp”, thậm chí lúc bị giật mình thức giấc vào nửa đêm, cô còn nói với bà rằng: “Bà ơi, cháu rất yêu bà!”
Cô sẽ luôn nói cảm ơn với những tấm lòng thiện ý, sẽ trèo đèo lội suối đi một quãng đường rất xa để biếu quà tết cho ân sư, bởi vì thầy của bố cô năm nay tuổi đã cao rồi. Những sự việc hoặc những người có liên quan đến bố mẹ cô đang dần dần tan biến, đợi bọn họ đi hết rồi, những dấu vết mà bố mẹ để lại sẽ càng ngày càng ít đi. Cô sẽ đợi khi xuân về, lúc nhành lộc non đầu tiên đâm chồi, sẽ đi đến trước mộ của bố mẹ để cúng bái và nói với họ rằng: Xuân lại về rồi…
Cuộc sống của cô rất có quy luật, ít khi dây dưa.
Bà nói rằng, khi ta cố gắng hết sức làm một việc gì đó, vậy thì khi điều may rủi xảy đến với ta, điều đó sẽ khiến ta giảm bớt một phần hối tiếc.
Ngày bắt đầu kỳ nghỉ hè đó, đàn anh viết thư cho cô, nói là thư nhưng nó lại giống tờ nhật ký hoặc tản văn hơn. Trong đó viết lại những ấn tượng sâu sắc trong anh ta về cô.
Lần đầu tiên gặp nhau ở phòng học của lớp cô.
Lần thứ hai là lúc anh ta mượn sách cho cô.
Lần thứ ba là lúc anh ta vô tình bắt gặp và nói chuyện với cô khi đi với Châu Tầm Nguyệt đến cửa hàng tiện lợi.
…
Số lần gặp mặt của hai người không quá nhiều, đối với Kinh Trập thì cũng chẳng có gì đặc biệt. Nhưng câu chữ lại có thể nói lên tâm tư của người viết, cô mơ hồ nhận ra ý định của anh ta.
Trong mắt anh ta, những cuộc gặp gỡ ngắn ngủi như vậy lại vô cùng đặc biệt với anh ta.
Lúc cô ngẩng đầu lên, anh ta đang cười nhìn cô.
Anh ta cười khổ nói rằng: “Xin lỗi em, vốn dĩ muốn viết một bức thư cho em, nhưng hạ bút xuống lại khoa trương như thế này, khiến em cười chê rồi.”
Bức thư của anh ta cũng nói lên con người anh ta, mang theo một chút súc tích, một chút kiềm chế. Kinh Trập đã hiểu, cô trả lại bức thư, đẩy về phía bên kia một cách chậm rãi, nhìn anh ta với ánh mắt chân thành: “Em xin lỗi đàn anh, em nghĩ mình không nên yêu sớm.”
Dường như Châu Bất Ngôn cũng hơi bất ngờ với sự thẳng thắn của cô, khoé môi cong lên: “Không sao, học tập mới là quan trọng nhất, anh chỉ muốn nói với em rằng, em rất đặc biệt.”
Kinh Trập nói: “Cảm ơn anh.”
Sau đó hai người cũng không nói gì nữa, bầu không khí trở nên rất ngại ngùng.
Trong khoảnh khắc trầm lặng ngắn ngủi đó, Kinh Trập nghĩ về Lâm Kiêu đến mức xuất thần. Giữa cô và anh rất ít khi ngại ngùng, cho dù có ngại ngùng đi nữa thì cô cảm thấy xấu hổ nhiều hơn, chứ không như bây giờ, cảm giác như đứng đống lửa như ngồi đống than vậy.
Thậm chí cô còn mong sao Lâm Kiêu đột nhiên xuất hiện, cứu cô thoát khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng này.
Châu Bất Ngôn nhìn cô một hồi lâu, bỗng nhiên bật cười: “Thấy em điềm tĩnh như vậy, tự nhiên anh cảm thấy mình rất đạo đức giả và đáng ghét.”
Kinh Trập lắc đầu.
Châu Bất Ngôn lại nói: “Anh có chút hối hận rồi.”
Lần này Kinh Trập không hề nói gì, bởi vì cô không biết phải làm sao cả.
Hình như Châu Bất Ngôn vẫn chưa từ bỏ, anh ta lại hỏi cô: “Là không muốn yêu sớm, hay em không thích anh?”
Kinh Trập ngẩng đầu: “Nói thật lòng được không ạ?”
Châu Bất Ngôn cười cười gật đầu: “Không sao cả, tâm lý tiếp nhận của anh rất tốt, chỉ muốn nghe suy nghĩ của em thôi.”
Kinh Trập vẫn hạ giọng như cũ, ngữ điệu vô cùng dứt khoát: “Không muốn yêu sớm, cũng không có loại tình cảm như vậy.”
Châu Bất Ngôn gật gù: “Được, anh hiểu rồi.”
Bên tay anh ta đang đặt một cái túi, bên trong đựng một xấp tài liệu chép tay, đều là mang đến cho cô: “Đây là tài liệu chép tay của Trương Lạc Ninh, chỉ có môn Toán và tổ hợp Khoa Học Tự Nhiên thôi, vừa hay anh có người bạn quen biết cô ấy nên mượn về để sao ra một phần. Cô ấy ghi chép có hơi tùy ý, anh nhờ một vài người bạn chỉnh sửa lại rồi, hy vọng nó sẽ giúp ích cho em.”
Trương Lạc Ninh là hắc mã của khoá Châu Bất Ngôn, dù trải qua bao nhiêu kỳ thi vẫn có thể đứng vững ở top một.
Nhưng Kinh Trập mới từ chối người ta, nhận cái này thì không ổn lắm, cô bèn lắc đầu.
Chu Bất Ngôn cười lên: “Tuy rằng anh bị từ chối, nhưng không đến nỗi không thể làm bạn bè đâu nhỉ?”
Kinh Trập tiếp tục lắc lắc đầu: “… Không phải.”
Châu Bất Ngôn đẩy qua cho cô: “Em nhận đi! Thật ra anh không nên nói ra chuyện này, cứ xem như đây là đền bù đi, nếu không nó sẽ khiến anh cảm thấy tồi tệ hơn.”
Cuối cùng Kinh Trập cũng nhận lấy nó.
Bọn họ bước ra khỏi thư viện như thường lệ, đi xuống ba mươi ba cái bậc cấp, anh ta đứng ở bậc cấp cuối cùng, quay đầu lại nhìn cô rồi hỏi một câu: “Kinh Trập, anh có thể mạo muội hỏi em một câu được không? Em và cái cậu Lâm Kiêu kia là mối quan hệ gì vậy?”
Cô cảm thấy mối quan hệ này rất đơn giản, nhưng lúc muốn mở miệng trả lời thì lại không thể nào nói rõ được, nếu nói là anh em thì cũng lạ.
Dừng lại chừng vài giây, sau khi cô không thể nào nghĩ ra được một câu trả lời nào thỏa đáng thì mới chợt nhận ra mình không cần phải trả lời câu hỏi kỳ lạ này.
Cô nhìn anh ta một vài giây, nhíu mày lắc đầu: “Em nghĩ mình không cần trả lời câu hỏi này.”
Châu Bất Ngôn lại nói: “Xin lỗi em.”
Đây là lần đầu tiên có người gợi ý bóng gió cho cô, ban đầu cô không hiểu lắm. Nhưng có một số thứ giống như những hạt mầm vừa mới đâm chồi, qua một thời gian dài, vô tri vô thức đã phát triển thành một cái cây đại thụ cao vυ't trời.
–
Kinh Trập là người làm xong đề trước, lúc cô làm xong, Lâm Kiêu vẫn còn hai câu hỏi lớn môn Vật Lý chưa làm. Cô đưa tay lên gõ gõ vào mặt bàn, ý là: Hôm nay làm chậm quá.
Lâm Kiêu ngẩng đầu nhìn cô một cái, nhỏ giọng thở dài: “Anh biết rồi.”
Kinh Trập khẽ cười, thuận tiện nhắc nhở anh: “Câu trên anh làm sai rồi.”
Lâm Kiêu mở to mắt nhìn một hồi, nhíu mày lắc đầu: “Không thể nào.”
Kinh Trập gật gật đầu, cười tươi khen anh: “Tốt lắm, anh đã vượt qua được thử thách.”
Lâm Kiêu bây giờ mới kịp nhận ra cô đang lừa anh, ngay lập tức kéo đề cương ra khỏi tầm mắt của cô, xoay lưng về phía cô tiếp tục làm bài, chỉ cho cô nhìn bóng lưng anh mà thôi, sau đó nhỏ giọng nói: “Cô giáo Thẩm, có tình người chút đi!”
Kinh Trập cười rộ lên.
Sau đó nhỏ giọng nói: “Anh, em muốn ngồi cùng bàn với anh mãi thôi.”
Cây bút trên tay Lâm Kiêu dừng lại một chút, trái tim đập loạn vui sướиɠ, nhưng ngoài miệng vẫn cứng rắn: “Hửm?”
Kinh Trập dùng một tay chống cằm: “Sau đó mỗi ngày đều có thể chọc ghẹo anh.”
Lâm Kiêu: “… Anh cảm ơn em!”