Lâm Kiêu phớt lờ Kinh Trập đến tận mấy ngày, mỗi ngày hai người đều cùng nhau về nhà, nhưng anh cũng không mở miệng hỏi câu gì.
Kinh Trập không phải là người thích chia sẻ, thường thường có ai hỏi cô thì cô mới lải nhải kể một chút, nhưng không có người mở đầu thì cô rất ít khi chủ động nói gì đó trước.
Có lẽ đây là một loại phản ứng bản năng của người đi ăn nhờ ở đậu.
Trước kia không có việc gì Lâm Kiêu cũng sẽ hỏi vài câu, sau đó ngồi nghe cô rầm rì lải nhải.
Bây giờ cũng không phải là anh không muốn, chỉ là cảm thấy mở miệng nói chuyện lại trở thành cố tình.
Vì thế hai người ăn ý với nhau mà cùng im lặng.
Mấy hôm trước mẹ còn cố ý hỏi anh, có phải là hai anh em có mâu thuẫn gì không, anh lắc đầu nói: “Không có.”
Hình Mạn chỉ vào mũi anh, cảnh cáo: “Không được bắt nạt Muội Muội nghe chưa?”
Anh buồn cười liếc nhìn đối phương một cái: “Vậy nếu con nói là em ấy bắt nạt con thì sao?”
Hình Mạn nhìn anh, một lời khó nói hết, trên mặt biểu cảm kiểu: Con đang nói sảng cái gì đấy?
Lâm Kiêu không mấy hứng thú bĩu môi: “Con cảm giác con sẽ không vui vẻ nổi nữa.”
Hình Mạn vỗ vỗ đầu anh, sau đó ôm anh một chút, anh còn chưa kịp cảm động thì nghe thấy mẹ anh thở dài: “Mẹ cứ cho rằng con đã qua thời kỳ phản nghịch rồi, nhưng không ngờ giờ mới bắt đầu.”
Khóe miệng Lâm Kiêu khẽ run rẩy, nhỏ giọng nói: “Mẹ thấy con và em ấy có tương lai không?”
Hiếm khi Hình Mạn nghiêm túc: “Cái này không phải do mẹ nói là được. Đầu tiên phải xem tâm ý của Kinh Trập đã, tiếp theo nếu con bé có đồng ý thì tất cả mọi chuyện cũng chỉ mới bắt đầu thôi, đường tương lai còn rất dài. Hơn nữa, tuy rằng mẹ rất thương con, nhưng mẹ cần phải nói trước cho con rằng bị từ chối là chuyện rất bình thường trong cuộc sống, đặc biệt là trên phương diện tình cảm. Nếu thực sự có ngày kia thì mẹ hy vọng con cũng phải phong độ lên một chút, con có hiểu ý của mẹ không?”
Lâm Kiêu hừ lạnh một tiếng: “Ở trong mắt mẹ con chính là loại người như thế sao?”
Hình Mạn: “Con không phải loại người đó, nhưng cảm xúc thường dễ làm con người mất đi lý trí, mẹ hy vọng con có thể khống chế tốt cảm xúc của mình thôi.”
Lâm Kiêu: “Oh.”
Hình Mạn: “Hiện tại cũng phải khống chế tốt, đừng có quấy rầy Muội Muội, nếu không mẹ sẽ cho con biết tay, bố con cũng sẽ cho con biết tay.”
Lâm Kiêu cảm thấy bản thân mất đi tự do, linh hồn anh giống như bị người cầm dây dắt đi, thỉnh thoảng lúc thất thần anh sẽ nhịn không được mà nhớ tới Thẩm Kinh Trập, hình như cô cũng không có điểm nào tốt.
Nhìn thì phúc hậu và vô hại, nhưng thật ra lại nhanh nhồm dẻo miệng, giống cây nấm độc.
Ngoại hình cũng khá xinh đẹp, nhưng từ nhỏ đến giờ không phải anh chưa từng thấy qua cô gái xinh đẹp nào, cô cũng không phải là người đẹp nhất.
Tính cách cũng khá tốt, nhưng thật ra anh càng thích người có tính cách hoạt bát hướng ngoại hơn.
Điều quan trọng nhất chính là cô không hề thích anh, anh đường đường là thân trai tráng đầu đội trời chân đạp đất, vì sao cứ phải thắt cổ chết trên một cái cây cơ chứ?
Anh đã thuyết phục bản thân trong một thời gian ngắn: Mình không cần phải thích em ấy.
Sau đó vừa nhìn thấy cô thì lại nhanh chóng quay xe.
Không có vì sao lại thích, mà đã thích thì chính là thích.
–
Kỳ nghỉ hè Lâm Kiêu không cùng cô về lại núi Lạc Âm, bởi vì bà nội Thẩm đã tới đây.
Bà tự bắt xe lửa, sau đó đi nhờ ô tô đường dài tới đây, lúc tới bà còn mang theo một chiếc túi rất to, bên trong là một số đặc sản của núi rừng nhà quê.
Ngày bà tới chỉ có dì Tôn ở nhà, dì Tôn không biết bà là ai, sau khi dò hỏi rõ ràng thì vội vàng mời người vào nhà, lúc Hình Mạn và Lâm Chính Trạch nghe tin thì đều cảm thấy rất kinh ngạc, lập tức chạy về nhà.
Lâm Chính Trạch thấy bà thì cau mày, nói: “Sao dì tới mà không nói trước một tiếng với con?”
Bà cụ ngồi trên sô pha, xoa đầu gối, cười trầm ngâm nói: “Mọi người đều bận rộn cả, chỉ có dì là nhàn rỗi nên không muốn gây thêm phiền phức cho mọi người.”
Nếu thông báo trước thì bọn họ nhất định sẽ không đồng ý, hoặc là đi đón bà đến.
Hình Mạn ngồi xuống, có chút cảm thán nắm lấy tay bà cụ: “Chút chuyện đó có gì phiền phức đâu ạ.”
Cả đời bà cụ đã quá mạnh mẽ, dù tới tuổi này rồi cũng cố hết sức không gây thêm phiền toái cho ai.
Có lẽ bà cụ thấy biểu cảm của hai người quá lo lắng và nghiêm túc, nhịn không được cười cười vài tiếng: “Dì còn chưa già đến mức đấy đâu.”
Bà vỗ võ cánh tay và đôi chân của mình: “Còn dùng tốt lắm.”
Bà thoải mái kể cho hai người nghe những gì mình đã trải qua suốt đoạn đường đi đến đây, đầu tiên là bà đi nhờ xe vận tải nhỏ của nhà hàng xóm lên trên trấn, sau đó đi ô tô đường dài tới tỉnh thành, rồi lại mua vé xe lửa đi mãi đến ga tàu của Nam Lâm. Cả đời bà cũng chưa từng ngồi xe lửa, đến trạm dừng thì được người tốt đưa vào, ra khỏi trạm dừng cũng có người trẻ tuổi đưa ra.
Trên người bà mang theo rất nhiều giấy tờ, sợ bị lạc, mỗi một trang giấy đều đánh dấu các địa điểm cụ thể, đi được một đoạn đường lại hỏi người xung quanh, cứ đi lần lần như thế cuối cùng cũng tìm được đến nhà.
Giữa ấn đường của bà cụ mang theo vẻ kiêu ngạo: “Phía dưới cái mũi là miệng, đi đến chỗ nào cũng không sợ bị lạc.”
Lâm Chính Trạch mơ hồ nhớ lại dáng vẻ lúc bà cụ lúc còn tuổi trẻ, vô cùng nhiệt tình, lúc nào cũng lạc quan.
Chỉ là chú ấy vẫn không nhịn được dặn dò một câu, lần sau đừng đi ra ngoài một mình.
Lâm Kiêu và Kinh Trập tan học trở về, anh đi ở đằng trước, Kinh Trập đi theo phía sau anh.
Vào cửa còn chưa kịp đổi giày, anh kinh ngạc gọi một tiếng với người đang đứng ở trong phòng khách: “Bà nội?”
Kinh Trập nhất thời chưa kịp phản ứng lại, Lâm Kiêu không có bà nội, chỉ có bà ngoại, mà bà ngoại anh thì gần như không hề tới nhà anh bao giờ.
Nhưng mỗi lần có khách tới nhà, Kinh Trập đều cảm thấy có chút không được tự nhiên, vì thế cô luôn nép mình sau lưng anh. Lúc này khóe mắt nhìn thấy bóng hình quen thuộc, cả người cô mới lập tức cứng đờ.
Nháy mắt, trong đầu hiện lên rất nhiều cảm xúc khiến cô không kịp phản ứng lại, chỉ có đôi mắt lập tức cay sè. Cô nhấc chân muốn chạy lại chỗ bà, đi được vài bước mới sực nhớ vẫn chưa đổi giày, quay người lại hoảng loạn cởi giày ra, càng xả dây ra thì dây lại càng thít chặt. Lâm Kiêu đột nhiên quỳ một gối xuống đất, nắm lấy cổ chân của cô, bảo cô đừng nhúc nhích, rồi anh vươn tay nhanh chóng tháo dây giày của cô ra, sau đó nhét dép lê vào dưới chân cô.
Kinh Trập nói: “Cảm ơn anh.”
Giọng nói đều mang theo chút run rẩy.
Cô chạy tới chỗ bà nhưng lại kìm nén mà ngồi ở bên cạnh, ngón tay xoắn xuýt cầm lấy tay bà, nghẹn ngào nói: “Sao bà lại tới đây?”
Bà giơ tay vỗ vỗ đầu cô, nghiêm mặt nói: “Không khóc.”
Ý tứ là có người ngoài ở đây, không lễ phép.
Từ nhỏ đến lớn, trường hợp nào phải làm cái gì bà đều dạy cho cô, cô đều biết cả nhưng chỉ là có chút không nhịn được.
Lâm Chính Trạch bảo dì Tôn đi chuẩn bị cơm tối, người của hai nhà ngồi nói chuyện phiếm với nhau, ánh mắt của Lâm Kiêu đều ở trên người hai bà cháu Kinh Trập.
Bà thấy anh thì vẫn thân thiết như cũ, cười nói anh lại cao lên rồi.
Anh cũng cười: “Muội Muội cũng cao hơn rồi ạ.”
Bà lại nhìn Kinh Trập: “Cũng xinh ra rồi, đúng là sống trong thành phố có khác. Cảm ơn mọi người đã chăm sóc cho con bé.”
Kinh Trập có chút ngượng ngùng, rũ mắt thấp giọng gọi: “Bà!”
Bà bật cười, nói với Lâm Kiêu: “Con gái nhà người ta còn ngượng ngùng cơ đấy.”
Lâm Kiêu nhìn thoáng qua Kinh Trập, cong cong khóe môi: “Đúng là xinh thật.”
Kinh Trập ngẩng đầu nhìn anh, hai người đối diện nhau một lát, cảm xúc trong mắt Lâm Kiêu mãnh liệt đến mức không kìm nén được. Anh cảm giác giống như mình đang trịnh trọng thông báo chuyện gì đó, khẩn trương đến mức tim đập như sấm.
Nhưng đại khái Kinh Trập chỉ cảm thấy anh có chút kỳ quái, gục đầu xuống, lại nhìn bà của mình.
Anh có chút thất vọng mà dời mắt đi, lại cảm thấy buồn cười vì không biết bản thân đang chờ mong điều gì.
Mọi người cùng nhau ngồi ăn cơm tối, bà trò chuyện với chú Lâm và dì Hình Mạn, mặc dù Kinh Trập rất muốn quấn quýt lấy bà, nhưng cũng không thể không kìm nén lại.
Trong đầu cô miên man suy nghĩ, kỳ nghỉ đông của lớp Mười Một cô không về nên không được vui, kỳ nghỉ hè thì gần như là không có, trước kia nói chỉ có tám ngày, học sinh kháng nghị tập thể nên mới cho thêm được hai ngày nữa.
Kinh Trập đã quyết định là bất kể như thế nào cô cũng phải trở về thăm bà một chuyến. Vốn dĩ cô còn đang sợ bà không đồng ý, cho nên cô không nói trước với bà. Cô nghĩ chờ lúc mình về tới rồi, bà có không vui đi chăng nữa thì nhiều lắm cũng chỉ trách mắng cô vài câu.
Nhưng bà quá hiểu cô, lúc cô còn chưa kịp về thì bà đã chủ động tới đây.
Cả đời bà chưa từng rời khỏi núi Lạc Âm, lúc còn trẻ thì không thể, sau lại không muốn, sau đó nữa thì vẫn là không thể.
Người lớn tuổi sẽ có rất nhiều việc muốn làm nhưng lại lực bất tòng tâm, đi xa nhà không chỉ có khảo nghiệm sức khỏe mà còn khảo nghiệm cả tâm lý.
Nhưng mà bà vẫn tới được đây.
Mấy năm nay bà đã làm rất rất nhiều điều vì cô.
Trong nháy mắt, Kinh Trập cảm thấy có chút buồn bã, buồn vì tại sao thời gian không thể trôi nhanh hơn một chút.
Nhưng sau lại cảm thấy mình không nên cầu nguyện thời gian trôi quá nhanh.
Cô chỉ hy vọng mình lớn nhanh lên một chút, bà già chậm lại một chút.
–
Buổi tối bà ngủ chung với Kinh Trập, đã rất lâu rồi Kinh Trập không được ngủ chung với bà, cô chui vào trong ổ chăn, rúc vào trong lòng bà, lập tức cảm thấy vô cùng yên tâm.
Cô nhớ lúc mình còn nhỏ bà cũng ôm cô ngủ như vậy, khi đó bố và mẹ cô lần lượt qua đời, cô vẫn chưa thể tiếp nhận được sự thật này, lúc mơ mơ màng màng thường thường sẽ gọi tìm mẹ, bà thấy thế liền ôm lấy cô, vỗ vỗ lưng cô, dùng giọng điệu vụng về mà hát nhạc thiếu nhi cho cô nghe.
Bà và mẹ cô đều tàn nhẫn như nhau, bà nghiêm khắc nói: “Mẹ con đã qua đời, qua đời chính là qua đời, sẽ không bao giờ trở lại nữa.”
Kinh Trập nuốt nước mắt: “Mẹ chỉ đi ngắm sao thôi.”
Bà lại dịu dàng ôm lấy cô, nói cho cô nghe: “Nhưng mà con còn có bà, bà sẽ mãi ở bên cạnh con.”
Bà lải nhải hỏi cô học tập có mệt không, có quen được thêm nhiều bạn mới không, có gặp phải chuyện gì không vui không.
Kinh Trập một năm một mười mà trả lời.
Bà dặn dò cô: “Đừng có cố gắng quá sức, phải biết tự chăm sóc mình cho tốt.”
Kinh Trập nghẹn ngào, không dám nói lời nào, sợ tiếng khóc tràn ra khỏi cổ họng nên chỉ có thể liều mạng gật đầu với bà.
Bà chỉ ở một ngày đã lật đật trở về, chú Lâm và dì Hình Mạn khăng khăng giữ bà lại, nhưng bà vẫn phất phất tay tạm biệt: “Dì chỉ tới thăm Muội Muội một chút thôi, thăm xong là được rồi, ở lại nữa cũng chỉ làm chậm trễ hai đứa nhỏ học tập chứ không làm được gì.”
Thật ra là bà sợ quấy rầy người khác.
Ngày bà tới đây, cho dù bà nói là không cần phải bận tâm đến bà, nhưng chú Lâm và dì Hình Mạn vẫn bỏ công việc mà ở nhà với bà.
Bà luôn quan niệm là khi người khác khách khí lịch sự với mình, thì ngàn vạn lần mình cũng không thể không khách khí lại. Bà đã đạt được mục đích của mình rồi. Bà biết Kinh Trập nhất định sẽ trở về thăm bà, trẻ con luôn không vượt qua được nỗi nhớ người thân, cũng sẽ suy nghĩ miên man lo lắng, một bà cụ tuổi đã cao như bà sống một mình trong núi, Kinh Trập sẽ luôn không yên tâm.
Bà tới để cho cô nhìn một cái, nhìn xem sức khỏe của bà vẫn còn dẻo dai là đủ rồi.
Chú Lâm không lay chuyển được bà nên đành phải lái xe đưa bà đi.
Kinh Trập ngồi ở ghế sau, nắm lấy tay bà, hốc mắt vẫn luôn hồng hồng.
Đưa bà vào cổng soát vé của ga tàu cao tốc, nhìn bóng dáng của bà xa dần rồi hoàn toàn biến mất không thể thấy nữa, Lâm Kiêu mới khẽ kéo Kinh Trập: “Đi thôi.”
Kinh Trập kéo lấy cánh tay của Lâm Kiêu che lại gương mặt của mình, sợ chú Lâm và dì Hình Mạn nhìn thấy gương mặt toàn là nước mắt của cô.
Cô cảm thấy bản thân rất đáng thất vọng, từ nhỏ đến lớn cô rất ít khi khóc, nhưng mỗi lần thấy bà thì cô luôn cảm thấy khó chịu đến mức sắp ngất đi.
Lâm Kiêu thuận thế ôm lấy cô, vỗ nhẹ vào lưng cô: “Ráng thêm một năm nữa, thời gian sẽ trôi qua rất nhanh thôi.”
Một cái ôm rất nhẹ, vừa chạm vào đã rời đi, nhanh đến mức Kinh Trập không kịp phản ứng lại, cô chỉ xoa xoa nước mắt, gật đầu nói: “Ừm.”
Lâm Chính Trạch bảo A Long mua vé đi về cùng với bà cụ, bảo anh ta nhất định phải đưa bà về đến nhà an toàn.
Công ty vẫn còn rất nhiều việc, thậm chí tài xế của Lâm Chính Trạch còn đặc biệt tới ga tàu cao tốc để chờ sẵn, chờ chú ấy tiễn bà xong thì lập tức đón người đi ngay.
Hình Mạn qua đó bảo tài xế và trợ lý nhớ nhắc nhở Lâm Chính Trạch ăn cơm tối đúng giờ, vừa quay đầu lại thì nhìn thấy cậu con trai ngoan của mình đang nhân lúc tâm trạng của người ta không tốt mà ôm người ta một cái.
Lúc này dì ấy cảm thấy gọi anh cũng không được, mà không gọi cũng không được, cuối cùng đành giả vờ là mình không thấy gì cả, cúi đầu nghịch di động.
Dì ấy nhắn tin với Tưởng Khiết: Nếu bà có manh mối chứng tỏ con trai bà yêu sớm thì bà có đánh nó hay không?
Tưởng Khiết lập tức nắm bắt được trọng điểm: Con trai bà thích ai rồi à?
Hình Mạn: Thì… Thích người không nên thích.
Tưởng Khiết: Tôi hiểu rồi. Vậy thì vấn đề không phải là việc bà có đánh nó hay không, mà là lão Lâm nhà bà không lấy dây lưng đánh nó thì mới là lạ ấy.
Hình Mạn: Tôi đã cảnh cáo nó trước rồi, nhưng rõ ràng là nó không để vào tai, nên tôi đang do dự có nên làm chút chuyện tàn nhẫn cho nó sáng mắt ra không đây.
Tưởng Khiết: Trần Tiểu Hồng nhà tôi đấy, đánh cũng có mắng cũng có, nhưng càng đánh càng cảm thấy tình cảm đẹp đẽ hơn đóa sen vàng. Hàng xóm mà, khó lòng phòng bị, nhà bà lại ở cùng dưới một mái hiên, càng không có cách nào.
Hình Mạn: Tôi từng này tuổi rồi, vì sao còn bắt tôi chịu đựng loại chuyện cắn rứt lương tâm này cơ chứ. Nếu không quản thì cảm thấy rất có lỗi với bà cụ. Bà không biết đâu, ngày hôm qua bà cụ một mình từ trong núi tìm tới nhà tôi, còn mang theo rất nhiều đồ, lúc tôi nhìn thấy những thứ ấy thì suýt nữa đã không kìm được mà chảy nước mắt. Cả đời bà cụ dốc hết tâm huyết, cũng chịu rất nhiều khổ cực đau thương rồi. Bà nói xem, nếu lỡ thằng trai con xui xẻo nhà tôi gây tai họa cho con gái nhà người ta, người làm mẹ như tôi chẳng phải có chết ngàn vạn lần cũng không thể thoái thác hết tội của mình sao?
Tưởng Khiết dứt khoát gọi điện thoại qua, trong điện thoại còn cười nhạo, nói là không ngờ dì ấy còn biết cắn rứt lương tâm. Lúc còn trẻ Hình Mạn thích chơi đùa, quan niệm về cuộc sống của dì ấy là tuân thủ kỷ luật và pháp luật, còn lại đề cao tính tự do, vậy nên đối với Tưởng Khiết, việc Hình Mạn không xúi giục con trai dũng cảm theo đuổi tình yêu đã là không tệ rồi.
Hình Mạn nhịn không được cũng bật cười, có lẽ đã bị Lâm Chính Trạc ảnh hưởng. Lúc dì ấy còn trẻ tư tưởng mang hơi hướng phương Tây, hơn nữa dì ấy cũng có đi du học nên chịu ảnh hưởng rất lớn, lúc đó không ai nghĩ tới là có một ngày dì ấy sẽ tìm một người bạn trai như Lâm Chính Trạch.
Quy củ nghiêm túc lại có chút khô khan. Lúc trước Tưởng Khiết còn vô cùng không vui, nói chẳng qua là dì ấy chưa thấy qua loại người như thế này, tương lai sau vài năm sẽ bắt đầu không có tiếng nói chung, chắc chắn sau này dì ấy sẽ hối hận.
Không nghĩ tới cuối cùng lại đi cùng nhau được lâu như vậy. Chú Lâm bị Hình Mạn ảnh hưởng nên cũng có đôi chút lãng mạn hơn, bởi vì dì ấy thích lãng mạn, thích những thứ nhỏ nhặt nhưng có nghi thức nên chú ấy cũng chủ động phối hợp, mà quan niệm tự do là cao nhất của dì ấy cũng dần dần trở nên không quá quan trọng như trước nữa.
Có một số việc dì ấy cảm thấy không sao cả, nhưng vì chú ấy để ý nên dì ấy sẽ không làm.
Thích một người là một điều rất thần kỳ, nó sẽ khiến cho bạn trở nên mạnh mẽ và táo bạo hơn, cũng sẽ khiến cho bạn biết khắc chế lại.
Quá trình yêu nhau cũng tựa như quá trình tự mình hoàn thiện, rất kỳ diệu.
Hình Mạn: “Tôi cảm thấy từ sau khi Kinh Trập đến thì Lâm Kiêu cũng thay đổi rất nhiều, thật ra là tôi nên cảm ơn Muội Muội.”
Tưởng Khiết cũng im lặng giây lát: “Tôi đột nhiên có chút hối hận, hối hận vì có thành kiến với mẹ của con bé.”
Thật ra trên người Kinh Trập có bóng dáng của Thẩm Hàn Tê, bà ấy vẫn luôn cảm thấy Kinh Trập là bản cải tiến của Thẩm Hàn Tê, nhưng sự thật Thẩm Hàn Tê là Thẩm Hàn Tê, Kinh Trập là Kinh Trập, không có ai là bóng dáng của ai cả. Mà sở dĩ bà ấy ôm thành kiến với Thẩm Hàn Tê cũng là vì cảm giác ghen ghét vi diệu.
Có một số người chẳng cần làm gì, nhưng lại khiến cho người khác tự biết xấu hổ.
Vì thế Tưởng Khiết cong cong khóe môi: “Bà vẫn nên để tâm chút đi! Người ta là nhân duyên của con trai bà, bà đừng để người khác hẫng tay trên thì lại tiếc.”
Hình Mạn nhịn không được mà thở dài: “Thật ra tôi cảm thấy hai đứa nó rất xứng đôi, nhưng không thể nói ra được, phải kiềm chế lại. Thằng con nhà tôi mà không lo học hành, thì chỉ còn nước bán mặt kiếm cơm mà thôi.”
Tưởng Khiết cũng nhớ tới cô con gái của mình, nhịn không được cười nói: “Làm mẹ khó nhỉ.”
Hình Mạn bĩu môi nói: “Còn không phải thế à, rối rắm chết tôi rồi.”
Lúc Lâm Kiêu dẫn Muội Muội qua đây, Hình Mạn mới cúp điện thoại, sờ sờ đầu của Kinh Trập: “Cháu đừng buồn, A Long sẽ đưa bà của cháu về đến nhà an toàn.”
Kinh Trập gật đầu: “Cảm ơn dì ạ.”
Hình Mạn càng nhìn càng thích, híp mắt cười, lại lần nữa sờ đầu cô: “Thật ngoan.”
Lâm Kiêu vừa lên xe đã chen ngồi bên cạnh Kinh Trập, nhưng bị Hình Mạn kéo lên ngồi đằng trước, dì ấy nhìn anh cảnh cáo: Đừng có lợi dụng mà làm chuyện mờ ám.
Lâm Kiêu hừ nhẹ một tiếng, ngồi lên ghế phụ. Anh nhắm mắt lại chợp mắt một lát, trong đầu đều là cái ôm nhẹ nhàng lướt qua vừa nãy, mùi hương trên người cô là hương hoa cam nhàn nhạt, có lẽ bởi vì gần đây cô mới đổi sữa tắm và dầu gội.
Cô khóc nên vành mắt và chóp mũi đều ửng hồng, nhưng rất ít khi khóc đến mức không màng hình tượng, nhiều lắm chỉ là có chút nghẹn ngào, ngược lại càng có vẻ đáng thương, vậy nên có một khoảnh khắc anh rất muốn ôm chặt lấy cô.
Anh đột nhiên mở mắt ra, trợn mắt tự phỉ nhổ chính mình.
Còn có tiền đồ gì nữa trời.
Thì ra thích một người đúng thật là không thể giấu được, dù có đè nén ở trong lòng cũng nhanh chóng phát nổ.
Rõ ràng là anh đã lên kế hoạch cách xa cô một chút.
Trần Mộc Dương đột nhiên nhắn tin cho anh.
Nhĩ Đông Trần: Đậu xanh rau má, tin tức hót hòn họt thiếu gia ơi, tài tử* tỏ tình rồi.
Nhĩ Đông Trần: Giữa trưa ngày hôm qua, nghe nói là tỏ tình xong hai người còn vừa nói vừa cười đi ra khỏi thư viện nữa.
Nhĩ Đông Trần: Không lẽ thành đôi rồi sao?
(*Tài tử: người có tài, ý chỉ Châu Bất Ngôn.)
–
Lâm Kiêu chau mày, không biết tại sao trong lòng anh lại dấy lên một ngọn lửa không tên.
Không phải vì bị người ta chen chân giành trước, mà chỉ vì anh cảm thấy mọi chuyện đột nhiên trở nên mất kiểm soát do tác động từ bên ngoài.
Hôm trước kỳ thi cuối kỳ đã kết thúc, ngày hôm qua mọi người ở lại trường học để nghe các thầy cô trong khoa nói về kế hoạch ôn tập cho năm học sắp tới. Để tránh học sinh nhàn rỗi trong kỳ nghỉ kéo dài mười ngày, một số bạn nếu đã có ý tưởng thì có thể chuẩn bị trước.
Cho dù không có ý tưởng thì thầy cô cũng sẽ làm công tác chuẩn bị tâm lý trước cho học sinh.
Năm lớp 12 thật sự là một trận chiến vô cùng khắc nghiệt. Đối với các học sinh có nền tảng kém, lần ôn tập đầu tiên may ra còn có cơ hội trở mình. Còn đối với các học sinh có nền tảng tốt, có thể tiến bộ ổn định hoặc là đã giỏi càng giỏi thêm hay không thì vẫn là một ẩn số.
Châu Bất Ngôn chọn lúc mới thi xong để tỏ tình, chắc chắn là anh ta cố ý làm như vậy, nhưng Lâm Kiêu vẫn cảm thấy rất tức giận. Giống như bản thân cẩn thận bảo vệ cho một bông hoa, chạm nhẹ một cái thôi cũng không nỡ, vậy mà đột nhiên lại có người đến thẳng tay hái bông hoa đó đi.
Không chút thương tiếc.
Thậm chí đối phương còn nghĩ bản thân làm như vậy là đã đủ cẩn thận rồi.
Nhưng thật ra, anh ta không nên làm như vậy.
Sau khi nóng giận qua đi, anh nhịn không được mà suy nghĩ, phản ứng của Kinh Trập sẽ như thế nào.
Đồng ý? Hay là không đồng ý?
Đột nhiên anh cảm thấy rất sốc, anh cứ nghĩ rằng mình cứ trốn tránh vấn đề này là được, nhưng đây cơ bản không phải là vấn đề giữa anh và cô.
Lâm Kiêu không tỏ tình, nhưng ‘Chu Kiêu’ sẽ tỏ tình, cho dù không có Chu Kiêu thì cũng sẽ xuất hiện thêm Lý Kiêu, Trương Kiêu.
Sẽ luôn có người vây quanh cô, ví dụ như bạn bè, bạn học, thầy cô giáo,… đủ các kiểu người, cũng có thể bao gồm cả sự xuất hiện những người thầm mến cô.
Mà anh, chỉ là một trong số đó.
Việc anh lùi bước cũng giống như việc anh tự tay đem cô trao cho người khác.
Trần Mộc Dương cũng không hề biết sự tình cụ thể như thế nào, cậu ta biết được tin này là từ bạn của một người bạn. Đây không phải là tin vịt, đã có vài người nhìn thấy và nghe thấy rồi. Chỉ là không ai hóng được nội dung cụ thể thôi. Thậm chí khi hai người kia bước ra khỏi thư viện còn đang cười nói vui vẻ.
Trần Mộc Dương nói: “Thật đấy, thiếu gia, tớ cảm thấy nếu như bị từ chối thì chắc là cái kiểu đợi em tốt nghiệp xong rồi hãy tính, chứ ai đời bị từ chối mà lại vui vẻ như thế!”
Dựa vào sự hiểu biết có hạn của mình, cậu ta phát biểu cảm nghĩ.
Dù cho tâm lý có vững đến đâu thì khi tỏ tình thất bại cũng khó mà giữ được bình tĩnh để nói chuyện với nhau đúng không?
Lâm Kiêu không muốn nghe cậu ta đoán mò nữa, anh khóa điện thoại, nhắm mắt lại, trong đầu rối như tơ vò.
Anh nhìn vào kính chiếu hậu để xem Kinh Trập đang làm gì, cô vẫn luôn cúi đầu suy nghĩ gì đó, không thể nhìn ra biểu cảm gì trên khuôn mặt của cô.
Anh cố gắng nhớ lại đoạn hội thoại giữa hai người lúc tan học vào ngày hôm qua, dường như cũng không có gì đặc biệt.
Mấy ngày này anh rất ít quan tâm đến cô, đến nỗi khi nghe tin Châu Bất Ngôn tỏ tình với cô, anh thậm chí còn cảm thấy sửng sốt, tưởng rằng mình nghe nhầm.
Chính xác mà nói, anh đã hai lần nhìn thấy Châu Bất Ngôn trong cự ly gần.
Lần đầu tiên là vào ngày diễn ra đại hội thể thao, anh đã kéo Kinh Trập đi ngay trước mắt anh ta. Có đôi lúc, trực giác của anh rất nhạy bén.
Lần còn lại là trong thư viện, lúc hai người đối mặt với nhau, địch ý hiện lên rất rõ ràng. Nhưng anh không hề để tâm, bởi vì anh cảm thấy thấy Kinh Trập đối xử với anh ta vừa lễ phép lại khách sáo, không giống như có gì đó với anh ta.
Hơn nữa Kinh Trập cũng phải chuẩn bị tinh thần để chiến đấu cho kỳ thi đại học sắp tới, Châu Bất Ngôn sắp lên đại học rồi, tỉ lệ tỏ tình thành công là rất thấp.
Nhưng anh không hề hiểu biết gì về Châu Bất Ngôn cả, càng không biết anh ta sẽ làm ra chuyện gì.
Anh có chút hối hận, hối hận vì không thẳng tay giải quyết hòn đá ngáng chân này ngay từ đầu. Rõ ràng đã nắm được manh mối, thậm chí nếu anh hỏi Kinh Trập nhiều hơn một chút thì đã không đến nỗi mờ mịt như bây giờ.
Anh gửi cho Trần Mộc Dương mười cái bao lì xì: Đi dò hỏi xem.
Nhĩ Đông Trần: Để tớ thử xem sao. Thành thật mà nói, chỗ nào hỏi được tớ đều hỏi cả rồi, thật sự không có ai biết cả.
Nhĩ Đông Trần: Còn nữa…
Nhĩ Đông Trần: Cậu là cái thằng đàn ông nói một đằng làm một nẻo!
Nhĩ Đông Trần: Hừ!
Hai người bước xuống xe, dì Hình Mạn hạ cửa kính xuống vẫy tay chào hai người họ, sau đó trực tiếp quay xe chạy lấy người, dì ấy cũng đang bận.
Mà kể cả khi không bận, dì ấy cũng rất ít khi ở nhà.
Từ trước đến nay dì ấy chưa bao giờ có suy nghĩ sẽ dành nhiều thời gian ở với con trai, Lâm Kiêu cũng không có nhu cầu đó. Lúc anh còn nhỏ, thỉnh thoảng sẽ cảm thấy buồn, nhưng cuộc sống vẫn luôn có những điều thiếu sót như vậy. Đâu ai có thể làm tốt tất cả mọi chuyện, nhìn chung chỉ cần đạt mức hài lòng là đã khó lắm rồi, câu nói này vẫn là lời mẹ anh từng nói với anh.
Mỗi ngày dì ấy đều cho ra đời những “tà thuyết ngụy biện”(*), “châm ngôn cuộc sống”, đây đều là những triết lý hạnh phúc của dì ấy.
(*) Tà thuyết ngụy biện: Những đạo lý sai lầm, ngụy biện.
Mỗi người đều có riêng cho mình một triết lý sống, triết lý sống của anh bao gồm: Đừng quá để ý đến người khác, vì như vậy sẽ không ngầu.
Nhưng cũng giống như Hình Mạn vẫn luôn áy náy vì không thể ở bên cạnh anh thật nhiều, sẽ có người khiến anh dù không muốn để ý nhưng không thể không để ý đến. Không có một triết lý sống nào là hoàn toàn nhất quán cả.
Sẽ có một số người hoặc một số sự việc phá vỡ những thói quen sống và sự kiên trì của bạn. Con người sinh ra vốn dĩ là để phá vỡ, bạn cố gắng chắp vá từng mảnh ghép để hoàn thiện bản thân, cuối cùng bị người ta đập vỡ, lặp đi lặp lại như một vòng tuần hoàn không hồi kết.
Bây giờ, Kinh Trập đã hoàn toàn phá vỡ anh rồi.
Kinh Trập đưa tay quờ quạng trước mặt anh: “Anh?”
Lâm Kiêu khôi phục lại dáng vẻ bình thường, liếc mắt nhìn cô: “Làm sao?”
Vốn dĩ cô rất đau lòng, nhưng cũng rất nhanh khôi phục lại bình thường, cô nói: “Em hỏi anh, anh làm bài thi cuối kỳ tốt không?”
Anh còn nhớ học kỳ một năm lớp Mười Một có hứa với cô là sẽ vào lớp 1, nhưng kết quả thi cuối kỳ lại bị tụt hạng. Lúc này đây, anh vẫn không thể đảm bảo mình sẽ thực hiện được lời hứa, bèn nhíu mày nói: “Không biết, cảm giác không tốt lắm.”
Kinh Trập khẽ gật đầu, dường như không lấy làm lạ, thành tích lúc lên lúc xuống là chuyện bình thường, hơn nữa thành tích học tập trong kỳ này của anh đã rất tốt rồi.
“Anh đã cố gắng hết sức rồi.” Kinh Trập nói.
Lâm Kiêu “ừm” một tiếng.
Đột nhiên anh lại muốn nghe cô trách móc mình không chịu cố gắng.
Nói không chừng anh còn có thể phấn chấn trở lại.
Hai người đứng ở trước sảnh thay giày, Kinh Trập không khỏi nhớ đến chuyện hôm qua lúc hai người mới tan học về nhà, do cô vội vàng quá nên mãi mà không tháo được dây giày, thế là Lâm Kiêu cúi người xuống giúp cô tháo dây giày ra.
Nghĩ lại có chút ngại ngùng.
Lúc cô lớn hơn một chút, bà không giúp cô buộc dây giày nữa, trong mắt Kinh Trập, loại hành động này là quá mức thân thiết.
Thân thiết đến mức… có chút đi quá giới hạn.
Kinh Trập lại nghĩ đến đàn anh, hôm qua anh ta đưa cho cô một phong thư, cười nói với cô rằng: “Em mở ra xem đi.”
Lúc đó cô không thể đoán được trong đó có gì, nếu sớm biết được trong đó có gì thì cô đã không mở ra xem.
Bất kỳ một mối quan hệ nào đi quá giới hạn đều khiến con người ta phiền não.
Kinh Trập sợ bản thân mẫn cảm quá, bèn cắn cắn môi dưới.
Lâm Kiêu đã thay giày xong, đứng đó nhìn cô đang chậm chạp lề mề.
Kinh Trập bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn anh một cái, ý là: Có chuyện gì sao?
Lúc này Lâm Kiêu mới ý thức được mình không cần phải đợi cô làm gì, bèn chữa cháy bằng một câu: “Có làm bài tập không?”
Kinh Trập gật gật đầu, vì đứng gần nhau nên cô có thể ngửi thấy mùi hương trên cơ thể anh, đó là một mùi hoa cam nhẹ nhàng. Mùi này cũng giống với mùi dầu gội và sữa tắm của cô, nhưng cũng không giống lắm. Cô cảm thấy có chút bồn chồn, thậm chí hít thở không thông.
Nhịn không được mà lùi ra sau một bước.
Qua ngày hôm nay, kỳ nghỉ chỉ còn chín ngày, chín ngày còn lại cũng sẽ trôi qua một cách nhanh chóng.
Thầy cô đã phát hai mươi sáu tờ đề cương, vị chi mỗi ngày cần làm gần ba tờ đề cương.
“Cùng nhau làm đi!” Lâm Kiêu nói.
Đề cương của cả lớp đều giống nhau, chỉ ở nhà không thì rất khó có tinh thần làm bài. Thậm chí cho dù chỉ có mười ngày nghỉ thì vẫn có người đến thư viện để ngồi học, mục đích chính là thúc giục bản thân không được lười biếng.
Cô nghĩ rằng, chắc là Lâm Kiêu muốn học chung để hai người có thể hỗ trợ giám sát lẫn nhau, hoặc là cùng nhau thảo luận cách làm, bèn gật đầu đồng ý: “Được.”
Hai người ngồi trong phòng nghỉ ở tầng hai, cửa thông gió được mở ra một nửa, hoàng hôn dần dần lui về đường chân trời, bầu trời được nhuốm một màu vỏ quýt rám nắng, từ từ chuyển sang màu xám tím rồi lại biến thành màu xanh đậm.
Ngoài đường đã lên đèn, trên những ngọn đèn đường được điểm xuyết thêm những ngôi sao lấp lánh.
Ban đêm yên tĩnh không tiếng động.
Ngay cả tiếng ngòi bút ma sát trên mặt giấy cũng trở nên “đinh tai nhức óc”.
Có thể là do thời tiết oi bức, Lâm Kiêu cởi vài cúc áo ra.
Dì Tôn có bước vào mấy lần để đưa nước, trái cây hoặc chút điểm tâm gì đó cho hai người.
Mỗi người đều cúi đầu tự giải đề, cứ tưởng là sẽ cần trao đổi, nhưng cuối cùng chẳng ai nói với nhau câu nào.
Kinh Trập đã giải xong một tập đề tổ hợp môn Khoa Học Tự Nhiên và một đề tờ đề cương môn Toán. Còn Lâm Kiêu thì đã làm xong một tờ Tiếng Anh và một tờ Toán.
Đề Toán mà hai người giải cũng không giống nhau.
Lâm Kiêu thành thạo đánh dấu lên những câu hỏi mà mình không biết làm, anh quay đầu nhìn Kinh Trập đang kiểm tra lại phép tính trên giấy nháp. Đột nhiên anh nhận ra, trước đây câu nào anh cũng phải hỏi cô, hỏi xong chưa chắc đã hiểu, mà hiểu rồi cũng chưa chắc đã làm lại được dạng bài tập tương tự như vậy. Anh đã biến thành một người có thể tự hoàn thành bài tập về nhà mà không cần sự giúp đỡ của cô.
Học hành là bể khổ, và vì đau khổ nên không muốn bắt đầu, đôi lúc rất muốn từ bỏ. Nhưng chính từ cái sự đau khổ ấy, lúc hái được quả ngọt, cảm giác thành tựu sẽ được nhân lên gấp bội.
Loại cảm giác thỏa mãn này không chỉ đơn giản là đến từ thành tích.
Nếu không có Kinh Trập, anh vẫn sẽ tiếp tục cố gắng không từ bỏ.
Anh rất hưởng thụ cảm giác này, không phải vì muốn theo đuổi cô, mà vì muốn vượt qua chính mình, biến thành một người có sức mạnh.
“Kinh Trập.” Anh gọi tên cô.
Cô quay đầu lại nhìn anh: Sao vậy?
Lâm Kiêu cầm bút gõ gõ lên bàn, hất cằm nói: “Nghỉ một lát đã, ra ngoài đi dạo nhé?”
Kinh Trập nhìn ra bên ngoài, thông qua ô cửa sổ nhìn ra màn đêm sâu thẳm, muộn như vậy rồi sao? Cô xoa xoa ấn đường, gật đầu đồng ý: “Được thôi.”
Hai người dắt theo Đoá Đoá đi dạo, rất lâu rồi Đoá Đoá mới được đi dạo với Kinh Trập và Lâm Kiêu, nó vui mừng nhảy cẫng lên. Lâm Kiêu cũng thích những loại thú cưng như mèo và chó, nhưng lại không chơi đùa với bọn chúng. Còn Đoá Đoá lại rất thích anh, nếu anh không để ý đến nó thì nó sẽ rất tức giận, dùng đầu húc vào chân anh. Lâm Kiêu lảo đảo, suýt chút nữa thì té ngã, Kinh Trập đưa tay đỡ lấy anh. Vốn dĩ anh có thể tự mình đứng vững, nhưng anh không làm vậy, chỉ khi đυ.ng vào cô anh mới nhỏ giọng nói câu: “Xin lỗi.”
Tùy ý để cho tay Kinh Trập đặt trên eo mình, quần áo mùa hè vừa mỏng vừa thoáng, thậm chí cô còn có thể sờ thấy xương sườn của anh. Cô lập tức thu tay về, đi đến bắt lấy vòng cổ của Đoá Đoá, vỗ vỗ đầu nó rồi nói: “Đừng lộn xộn.”
Lâm Kiêu thấy rõ sự ngượng ngùng giấu đầu lòi đuôi của ai kia, anh cười nhẹ một tiếng.
Anh muốn hỏi thử giữa cô và Châu Bất Ngôn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng hai người đi dạo hết nửa tiếng đồng hồ cũng không có cơ hội mở lời.
Lúc quay về làm thêm nửa tờ đề cương, rồi ai về phòng người đấy ngủ.
Chín ngày còn lại quả thật trôi qua rất mau, mở mắt ra là cầm bút làm bài, mệt rồi thì đi dạo. Kinh Trập tỉa tót lại khóm hoa hồng trong vườn hoa, thỉnh thoảng sẽ cắt xuống một vài bông để trang trí. Lâm Kiêu hay đòi Kinh Trập đưa cho mình một nhành hoa, giống cô đang tặng anh vậy.
Loại tâm tư mờ ám này, nhiều đến mức không thể nào che giấu được nữa.
Sau đó Kinh Trập cũng chủ động tặng cho anh một nhành, anh sẽ cố ý chần chừ một vài giây, đợi đến lúc cô khó hiểu mà đưa hoa đến trước mặt anh, rồi chuyên chú lắng nghe nhịp đập của trái tim.
Châu Bất Ngôn đã tách xa ra khỏi của sống của anh, cũng đồng nghĩa với việc tách xa khỏi Kinh Trập. Nhưng giống như chôn xuống một cái gai, cô có bị cái gai kia đâm vào hay không anh không biết, ngược lại, anh bị đâm đến mức đau đớn khôn cùng.
Có lúc anh muốn tìm tên Châu Bất Ngôn kia đánh cho một trận, có lúc anh muốn giành Kinh Trập về tay mình.
Có lúc cảm thấy chắc chắn không có vấn đề gì, có lúc lại thấy không thể nào không có gì.
Thỉnh thoảng anh sẽ tin tưởng vào sự hiểu biết của mình về Kinh Trập, cô sẽ không yêu sớm, tự nhủ với chính mình, biết đâu trong lòng cô cũng có anh nên mới nới với Châu Bất Ngôn đợi cô tốt nghiệp xong rồi tính thì sao?
Anh không muốn nghĩ đến mớ bòng bong đó, nhưng nó luôn chập chờn trong đầu anh, không chịu sự kiểm soát của anh. Suy cho cùng, những vấn đề này sẽ không có một ngưỡng nhất định nào đó như các câu hỏi toán học, tùy ý xoay đầu một cái cũng có thể mở ra một trăm tám mươi độ.
Lần đầu tiên anh cảm thấy mình có dung lượng não lớn đến như vậy.
–
Trước lễ khai giảng một ngày, anh bị bệnh.
Sốt cao, cả người đau nhức.
Bệnh là điều đương nhiên, một phần là do nằm điều hoà nhiều quá, phần còn lại là giả bộ.
Bị sốt ba mươi bảy độ sáu, chưa đủ để khiến anh sống dở chết dở.
Anh đi xuống lầu tìm thuốc uống, Kinh Trập đang ở dưới lầu nói chuyện với dì Tôn xem sáng mai ăn gì. Cô nhìn thấy anh, bèn hỏi thăm: “Anh, sao sắc mặt của anh kém quá vậy?”
Trong nháy mắt anh trở nên yếu ớt, đỡ cái trán, nhẹ nhàng lắc đầu: “Anh không sao.”
Kinh Trập đi đến bên cạnh anh, đưa tay ra sờ vào đầu anh: “Anh sốt rồi.”
Biểu cảm của cô có chút gấp gáp: “Có cần đi bệnh viện không?”
Anh yếu ớt lắc đầu: “Anh không sao, uống hai viên thuốc hạ sốt là ổn thôi.”
Cô bèn chạy đến tủ thuốc lấy thuốc cho anh, còn anh thì nằm cuộn tròn trên sô pha.
Cô lấy thuốc xong rồi đi rót cho anh một ly nước ấm, sau đó ngồi xổm trước ghế sô pha, vỗ nhẹ vào cánh tay anh: “Anh uống thuốc đi.”
Lâm Kiêu còn làm bộ làm tịch rên một tiếng, hạ mí mắt nhìn cô: “Anh có làm phiền em quá không?”
Dì Tôn nói: “Hay là để dì chăm sóc cậu ấy cho, cháu đi học bài đi!”
Anh nhìn cô bằng ánh mắt mềm yếu và chứa đầy sự mong đợi.
Kinh Trập lắc đầu: “Cháu làm xong bài tập rồi ạ.”
Sau đó cô nói với dì Tôn: “Không sao dâu dì, dì cứ để cháu.”
Lâm Kiêu hài lòng cong khoé môi, đưa tay cho cô: “Kéo anh dậy, anh dậy không nổi.”
Lúc Kinh Trập nắm lấy tay anh, anh khẽ nắm chặt hơn một chút, rồi ngồi dậy uống thuốc mà cô đưa tới.
Anh cảm thấy mình hơi bỉ ổi.
Thậm chí anh còn muốn kéo tên Châu Bất Ngôn đó đến đây mà nhìn xem.
Cho dù anh ta chỉ tạm thời chiếm được vị trí này, nhưng sớm muộn gì anh cũng đào bằng sạch cái tường này cho xem.
Ngày hôm sau đến trường, chủ nhiệm lớp vì muốn cổ vũ bọn họ nên trích dẫn một câu nói truyền cảm hứng rất phổ biến trong những năm qua: “Khi vũ trụ chưa định, chúng ta đều là những con hắc mã!”*
Lâm Kiêu bị cảm nên vẫn chưa khôi phục lại vẻ nhanh nhẹn, ý thức có chút hỗn loạn, nghe thấy câu này liền quay đầu lại.
Sau đó nhắm mắt lại, thong thả gật gật đầu.
Đúng vậy, khi vũ trụ chưa định, chúng ta đều là những con hắc mã.
Đúng không? Đàn anh?
*乾坤未定,你我皆是黑马: Ý nghĩa của câu nói này là: Khi chưa phân chia thắng bại, bất kỳ ai đều có thể là người thắng cuộc, đừng bao giờ coi thường người khác, vì sẽ không ai biết được trong tương lai con người này sẽ thay đổi như thế nào.