Chào Buổi Sáng Mèo Con

Chương 47: Buổi sáng của mèo

Sau khi Phỉ Sâm xuất tinh, anh lập tức khôi phục lại lý trí.

“Ô!” Đàm Du Nhiễm ngã vào vòng tay của Lạc Anh, nước mắt chảy dài trên má vì đau.

Phỉ Sâm bực bội kéo côn ŧᏂịŧ của mình ra.

“Thật xin lỗi.” Phỉ Sâm ôm lấy Đàm Du Nhiễm, áy náy trấn an cô.

Đàm Du Nhiễm không tức giận mà cô chỉ cau mày khó chịu, bàn tay nhỏ bé của cô nắm lấy cánh tay của người đàn ông, thở dốc.

Gai làm cho hoa huyệt của cô chảy máu.

“Anh đi lấy thuốc cho cô ấy.” Lạc Anh đứng dậy, để Phỉ Sâm chăm sóc cho Đàm Du Nhiễm.

Đàm Du Nhiễm được người đàn ông nhẹ giọng dỗ dành, cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ.

“Xin lỗi em.” Phỉ Sâm lại nhỏ giọng nói với cô gái đang ngủ.

Gai là sản phẩm của cơ chế sinh sản, nó không làm Đàm Du Nhiễm bị thương, chẳng qua là sẽ đau một chút mà thôi.

Nhưng đám mèo không nỡ làm cho cô bị đau, một chút cũng không được.

“Em nghỉ ngơi một chút, ngày mai sẽ ổn thôi, không sao đâu.” Lạc Anh cầm thuốc trở về phòng, đưa tuýp thuốc mỡ cho Phỉ Sâm.

“Ừ.” Phỉ Sâm sờ trán Đàm Du Nhiễm, ngón tay dính thuốc mỡ của anh bôi loạn trong hoa huyệt.

Sau khi bôi thuốc mỡ, hai người đàn ông đặt Đàm Du Nhiễm vào trong chăn bông, cẩn thận giúp cô đắp chăn rồi cũng chui vào trong chăn.

Vốn dĩ đã định là một người một đêm bồi cô ngủ, kết quả cuối cùng ba người lại chen chúc một chỗ.

Lạc Anh và Phỉ Sâm bất lực nhìn nhau, ôm Đàm Du Nhiễm ngủ.

Đàm Du Nhiễm ngủ một mạch đến tận trưa mới tỉnh dậy, sau khi khôi phục ý thức, điều đầu tiên cô cảm nhận được chính là chân tay đau nhức.

Phần thân dưới của cô không quá đau nhưng chân tay lại vô cùng yếu ớt, đó rõ ràng là dấu hiệu của việc buông thả quá độ.

Đàm Du Nhiễm đứng dậy, phần thân dưới đã được dọn dẹp sạch sẽ, trên bàn có một mâm đồ ăn sáng phong phú và một tách trà nóng bốc khói nghi ngút.

“Em tỉnh rồi, trên người có chỗ nào không thoải mái không?” Lạc Anh ngồi đọc sách trên sofa, thấy Đàm Du Nhiễm ngồi dậy, anh lập tức đặt quyển sách xuống, đi đến bên cạnh cô.

“Không, em không sao đâu.” Đàm Du Nhiễm lắc đầu.

Trời ạ, hôm qua cô cùng họ “gạo nấu thành cơm”, thật sự làʍ t̠ìиɦ cùng họ, cho nên hiện tại cô là vị hôn thê danh chính ngôn thuận của bọn họ?

Côn ŧᏂịŧ của họ thực sự rất lớn, tối qua cô làm cách nào mà có thể tiếp nhận chúng? Hơn nữa dáng người của họ cũng rất tốt nha~

Đàm Du Nhiễm ý thức được mình đang tự sướиɠ trước mặt người đàn ông, cô nhanh chóng đẩy những suy nghĩ đen tối cùng với ký ức lộn xộn về đêm qua ra khỏi tâm trí.

“Phỉ Sâm đâu?” Đàm Du Nhiễm hỏi.

“Cậu ta ra ngoài mua thuốc tránh thai.” Lạc Anh nói.

Đàm Du Nhiễm khựng lại, cô quên rằng bắn gai ra sẽ dễ mang thai.

“Ủy khuất cho em rồi, không nên để em uống thứ đó.” Lạc Anh thở dài, xoa đầu Đàm Du Nhiễm.

“Không sao, anh ấy không cố ý làm vậy.” Đàm Du Nhiễm không hề tức giận, cô biết rõ Phỉ Sâm thực sự khó kiểm soát bản thân vào thời điểm đó.

Đàm Du Nhiễm đã từng trải qua cảm giác bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ trong tìиɧ ɖu͙© nên cô có thể hiểu Phỉ Sâm. Ngay cả cô có lúc cũng không khống chế được, huống chi đêm qua là lần đầu tiên của Phỉ Sâm.

"Mẹ tôi cũng cảm thấy có lỗi với em. Bà ấy quên rằng con người không thể uống thuốc kí©ɧ ɖụ©." Lạc Anh đưa trà nóng cho Đàm Du Nhiễm.

“A, không sao đâu.” Đàm Du Nhiễm đột nhiên nhớ tới tối hôm qua cô đã phải chịu ảnh hưởng của thuốc như thế nào, nhất thời cảm thấy xấu hổ vô cùng.

"Bữa sáng là bà ấy chuẩn bị cho em, nói là phải bồi tội." Lạc Anh biết tính tình của Đàm Du Nhiễm, anh sớm biết cô sẽ không tức giận.

Vợ anh tính tình rất tốt, tuy bề ngoài có vẻ thích động tay động chân nhưng khi có chuyện xảy ra lại rất dễ nói chuyện.

Bảo bối mềm mại đáng yêu như vậy, chính là lý do họ phải bảo vệ cô thật tốt.

“Em có nên đích thân đi cảm ơn bà ấy không?” Đàm Du Nhiễm muốn đứng dậy xuống giường, nhưng khoảnh khắc chân chạm sàn, cả người cô liền mềm nhũn ra.

“Không vội, chờ đến khi em có thể xuống giường rồi nói sau.” Lạc Anh cố nén cười, bế Đàm Du Nhiễm trở lại giường.

Đàm Du Nhiễm nhìn nụ cười của Lạc Anh, cảm thấy cô đang bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

Cười cái đầu anh á, tôi thành ra như này không phải do các anh hại à!

Hai má Đàm Du Nhiễm phồng lên như một con sóc, hơi thở bập bồng tức giận.

“Ăn sáng trước, nói chuyện sau.” Lạc Anh mang bữa sáng cho Đàm Du Nhiễm, ôm cô, đút cho cô ăn từng miếng một.

Khi hai người ăn sáng được một nửa thì Phỉ Sâm quay lại.