Chào Buổi Sáng Mèo Con

Chương 44: Chất ᛕích ᗪu͙ƈ của tộc mèo

Đàm Du Nhiễm cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Cô đã uống cái quái gì vậy?

“Anh nói tôi đã uống cái gì cơ?” Đàm Du Nhiễm xác nhận một lần nữa.

“Thuốc kí©ɧ ɖụ© của tộc mèo, sau khi con người uống vào, nó giống như kỳ động dục của tộc mèo vậy.” Khóe miệng của Phỉ Sâm có chút cứng ngắc.

Mẹ của họ tuyệt đối không thể tưởng được rằng họ chưa từng làʍ t̠ìиɦ với cô.

“Mẹ.” Lạc Anh thở dài bất lực.

Ngải Lị đang ở trong phòng mình, lỗ tai khẽ giật giật.

"Em làm gì vậy? Bên ngoài có chút náo động." Lôi Khắc vuốt ve con mèo mướp đang nằm trên người ông.

"Meo meo -" Ngải Lị nghiêng đầu vô tội.

"Thuốc kí©ɧ ɖụ©? Con người không thể sử dụng nó không phải sao?" Lôi Khắc cau mày.

Khuôn mặt mèo của Ngải Lị sững sờ một lúc, sau đó biểu hiện như có chuyện chẳng lành, rồi tiếp tục chuyển sang bộ dạng lương tâm cắn rứt vì đã làm điều gì đó sai trái.

“Ài, em nha.” Lôi Khắc thở dài bất lực.

"Thật may là thứ đó vô hại đối với cơ thể con người, sau khi hết thuốc sẽ không sao, nếu không, em sẽ gặp rắc rối lớn." Lôi Khắc thuyết giáo vài câu.

Đôi mắt mèo lâng lâng, móng vuốt không ngừng cào loạn, trông có chút lo lắng.

“Ngày mai em đi giải thích với con bé, nó hẳn sẽ không trách em đâu.” Cuối cùng Lôi Khắc không nhẫn tâm trách cứ vợ mình, thuận miệng trấn an.

“Meo meo—” Con mèo mướp ủ rũ lăn lộn trên giường.

Vốn dĩ bà có ý tốt nhưng không ngờ lại làm ra chuyện xấu.

Thuốc kí©ɧ ɖụ© là vật phổ biến ở tộc mèo, thường được dùng trong tân hôn hoặc giữa vợ chồng, bà chỉ là quen tay đưa cho bọn nhỏ dùng mà thôi.

Ngải Lị biết thứ thuốc đó không gây ra tác hại gì cho Đàm Du Nhiễm, nhưng bà vẫn cảm thấy áy náy.

Đàm Du Nhiễm bị đuổi vào phòng tắm để tắm rửa.

Thuốc kí©ɧ ɖụ© của tác dụng chậm, không phải ngay lập tức có cảm giác dục hỏa đốt người nên hai con mèo xanh đề nghị cô vào phòng tắm để tắm rửa trước.

Đàm Du Nhiễm cảm thấy lần này cô thực sự có một vấn đề lớn.

Cô cảm thấy từ khi gặp đám mèo, số mệnh của cô thật tồi tệ.

Cô bị cưỡng bức, thiếu chút nữa bị dọa chết khϊếp, thiếu chút nữa bị chọc tức chết, bị làm không xuống được giường, sáng tác của cô bị trì hoãn, bây giờ thì bị bỏ thuốc.

Đàm Du Nhiễm cảm thấy trải nghiệm cuộc sống của cô thật ngoạn mục.

Dù sao thì cô nên làm chuyện đó với họ từ lâu, Đàm Du Nhiễm không có ý định do dự, không phải lăn giường thôi sao, không phải trước đó chưa từng làm qua.

Sự can đảm của Đàm Du Nhiễm biến mất ngay khi cô bước ra khỏi phòng tắm.

Được rồi, cô thừa nhận rằng cô đang rất lo lắng.

Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên với họ, Đàm Du Nhiễm có chút luống cuống tay chân.

Hai người đã sớm tắm xong và ngồi trong phòng đợi cô.

“Em ổn không?” Lạc Anh hỏi.

Đàm Du Nhiễm gật đầu, cô vẫn chưa cảm thấy cơ thể có gì thay đổi.

Tuy nhiên, sau khi Đàm Du Nhiễm đến gần hai người đàn ông, cô đột nhiên cảm thấy ngọn lửa bắt đầu bùng cháy trên cơ thể mình.

Cô cau mày.

“Ảnh hưởng của thuốc kí©ɧ ɖụ© sẽ tăng lên khi em ở gần người khác giới.” Lạc Anh bình tĩnh giải thích, như thể anh biết Đàm Du Nhiễm sẽ phản ứng như thế nào.

Nói cách kahsc, hiện tại chỉ cần gần hai người bọn họ, cô sẽ càng thêm khó chịu?

Đàm Du Nhiễm cảm thấy điều này không khoa học.

Nhưng cô đã gặp rất nhiều chuyện không khoa học, cô ngẫm lại rồi liền tiếp nhận chúng,

“Vậy em phải làm sao bây giờ?” Những suy nghĩ trong đầu Đàm Du Nhiễm bắt đầu bị những tà niệm chiếm giữ.

Dường như có một giọng nói trong đầu xui khiến cô đẩy ngã bọn họ, bọn họ rất ngon miệng, cắm côn ŧᏂịŧ của bọn họ vào trong cơ thể.

Đàm Du Nhiễm không khống chế bản thân được.

“Nếu em muốn thì mình làm thôi, em muốn làm với ai trước?” Lạc Anh bắt đầu cởi cúc áo của mình.

Nửa trên cơ thể rắn chắc của người đàn ông từ từ lộ ra, và những ý nghĩ xấu xa trong đầu Đàm Du Nhiễm càng thêm càn rỡ.

Khác với vẻ ngoài mảnh khảnh của Bạch Thiển và Thu Vũ, hai chú mèo xanh có dáng người như người mẫu, cao ráo thẳng tắp, cơ bắp cuồn cuộn, quyến rũ mê người.

“Lạc Anh.” Đàm Du Nhiễm nhỏ giọng ngập ngừng.

Cô vẫn sợ Phỉ Sâm hơn, vì vậy cô bắt đầu xuống tay với Lạc Anh trước.

Phỉ Sâm hừ một tiếng, nhưng không phản ứng gì nhiều.

Anh đã sớm đoán được Đàm Du Nhiễm sẽ trả lời như vậy.

“Được.” Lạc Anh bế Đàm Du Nhiễm đặt lên giường lớn.

Người đàn ông nhẹ nhàng lăn xuống giường và đè cô gái xuống.

“Anh bắt đầu đây, nếu em muốn dừng lại, hãy nói cho anh biết.” Bàn tay của Lạc Anh lướt nhẹ qua má Đàm Du Nhiễm.

Đàm Du Nhiễm đỏ mặt gật đầu.

Thái độ của mấy con mèo đều đúng mực, có vẻ Lạc Anh cũng là một thân sĩ.

Đàm Du Nhiễm nhìn vào đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của người đàn ông, hạ thân khẽ run rồi chảy ra một bãi nước.