Chào Buổi Sáng Mèo Con

Chương 43: Trà catnip của tộc mèo

Sau bữa ăn, Ngải Lị muốn đưa Đàm Du Nhiễm đi thử quần áo nhưng bị Lôi Khắc ngăn cản.

Người đàn ông nhìn thấy nhất thời tinh thần của Đàm Du Nhiễm quá mức căng thẳng, nếu bọn họ tiếp tục dây dưa với cô, e rằng áp lực cô phải chịu sẽ càng lớn.

“Em đã giúp con bé chọn nhiều quần áo đẹp, không thể đi mặc thử sao?” Ngải Lị nhỏ giọng hỏi chồng.

“Để con bé nghỉ ngơi đi, nó mệt rồi.” Lôi Khắc cũng thì thầm đáp lại.

Cuộc nói chuyện giữa hai người rất nhỏ, Đàm Du Nhiễm không có thính giác nhạy bén của tộc mèo nên cô không nghe thấy hai người nói gì.

“Được rồi, ngày mai em sẽ đưa con bé đi xem.” Ngải Lị chạy về phía Đàm Du Nhiễm, nắm lấy tay áo cô.

“Nhiễm Nhiễm, tối nay con nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai ta đưa con đi chơi.” Ngải Lị nở một nụ cười thật tươi với Đàm Du Nhiễm.

“Cảm ơn ngài.” Đàm Du Nhiễm cũng mỉm cười với Ngải Lị.

Ngải Lị dùng sức ôm Đàm Du Nhiễm một cái rồi chạy về nắm tay Lôi Khắc.

“Chúc ngủ ngon.” Ngải Lị cùng Lôi Khắc đi lên lầu.

Đàm Du Nhiễm nhìn hai thân ảnh biến mất ở ngã rẽ, cô hơi sững sờ.

“Có chuyện gì vậy?” Phỉ Sâm hỏi cô.

“Mọi chuyện có vẻ không giống như những gì em tưởng tượng.” Đàm Du Nhiễm vẫn còn có chút lo lắng.

Cha mẹ của họ không hề hỏi về gia cảnh hay gia đình, ngoài ý muốn ở chung với họ rất tốt, hơn nữa Đàm Du Nhiễm thấy hai vợ chồng họ có một tình yêu rất ăn ý.

Cô có chút hâm mộ.

Tuy rằng ở cùng cha mẹ họ không trách khỏi áp lực, nhưng tình hình hiện tại tốt hơn rất nhiều so với dự đoán của Đàm Du Nhiễm.

"Họ sẽ không khắt khe với em đâu. Ba mẹ chúng tôi không quan tâm đến chuyện đó, đã sớm nói với em không nên suy nghĩ nhiều rồi." Phỉ Sâm nghịch một lọn tóc của Đàm Du Nhiễm

“Mẹ anh thật hoạt bát.” Đàm Du Nhiễm đột nhiên nghĩ đến vị phu nhân kia.

“Nhiều phụ nữ trong tộc mèo đều như vậy, tính tình này không sửa được.” Phỉ Sâm giải thích.

“Trở về phòng thôi, thời gian không còn sớm nữa.” Lạc Anh nhắc nhở Phỉ Sâm.

"Được.” Phỉ Sâm dẫn Đàm Du Nhiễm về phòng mình.

“Tối nay tôi ngủ ở đâu?” Đàm Du Nhiễm hỏi.

"Phòng của tôi." Phỉ Sâm trả lời cô.

“Lạc Anh đâu?” Đàm Du Nhiễm quay đầu nhìn Lạc Anh.

“Anh ấy ngủ trong phòng mình.” Phỉ Sâm liếc nhìn Đàm Du Nhiễm.

Cô không nghĩ tới chuyện ở một mình với anh?

Nghĩ đẹp ghê.

“Ồ.” Đàm Du Nhiễm có vẻ hơi thất vọng.

Thực ra cô không ghét ở một mình với Phỉ Sâm, chỉ là cô hơi sợ, dù sao thì tính cách của Phỉ Sâm không được thân thiện cho lắm.

Mặc dù Lạc Anh cũng rất lạnh lùng và khó ở chung, nhưng ít nhất thì khuôn mặt của anh ấy không hề hung ác.

Còn Phỉ Sâm thì, đẹp trai bao nhiêu, thì khuôn mặt đó mang lại cảm giác áp bức mạnh mẽ đến bấy nhiêu.

Phòng của Lạc Anh và Phỉ Sâm ngay cạnh nhau, vì vậy ba người cùng nhau trở về phòng.

Khi cả ba đi tới thì thấy một người hầu đang bưng khay ở cửa.

“Hai cậu chủ, cô Đàm, đây là trà do phu nhân phân phó.” Người hầu đưa khay cho ba người họ.

Lạc Anh nhận lấy, cầm một chiếc cốc đưa cho Đàm Du Nhiễm.

Người hầu hành lễ rồi dời đi.

“Đây là cái gì?” Đàm Du Nhiễm tò mò hỏi.

“Tỗ mèo sử dụng trà catnip để làm dịu thần kinh.” Lạc Anh giải thích, đôi khi họ mất ngủ sẽ uống loại trà này, cho nên trước khi ngủ, mẹ của họ đều sang người hầu đưa tới.

“Ồ.” Đàm Du Nhiễm nhấp một ngụm.

Ngon.

Mắt Đàm Du Nhiễm sáng lên, cô cúi đầu nhấp thêm một ngụm nữa.

Phỉ Sâm cũng cầm lấy tách trà uống vài ngụm, nhưng càng uống càng cảm thấy có gì đó không ổn.

Mùi vị không giống bình thường.

“Anh uống đi thử xem.” Phỉ Sâm đưa tách trà cho Lạc Anh.

Lạc Anh nhấp một ngụm, sắc mặt liền thay đổi.

“Có thêm thuốc kí©ɧ ɖụ©.” Khuôn mặt Lạc Anh hơi cứng lại.

Đàm Du Nhiễm, người đã uống hết một tách trà đầy, ngơ ngác nhìn hai người kia.

Tách trà này làm sao?

“Đồ uống kí©ɧ ɖụ© ít ảnh hưởng đến tộc mèo, nhưng lại có ảnh hưởng đáng kể đến con người.” Sắc mặt Lạc Anh ngưng trọng, anh cố gắng giải thích với Đàm Du Nhiễm.

Anh nghĩ, có lẽ người mẹ ngây thơ và lãng mạn của anh muốn giúp bọn họ thêm một chút tình thú mà quên mất tác dụng của chất kí©ɧ ɖụ© đối với con người.

Xét cho cùng, nhà họ mấy đời không có con dâu là con người, hầu hết họ đều chuẩn bị đồ đạc theo góc độ của tộc mèo, bố mẹ họ từ nhỏ đã lớn lên trong môi trường toàn tộc mèo, không nhớ điều ấy cũng là chuyện bình thường.

Lạc Anh cảm thấy nhức đầu.

Mèo bình thường uống chất kí©ɧ ɖụ©, cùng lắm thì ham muốn tìиɧ ɖu͙© của chúng sẽ mạnh hơn một chút, nhưng đối với con người, tác dụng của nó như tên.

Đàm Du Nhiễm đêm nay nhất định không dễ sống.