Ánh nắng chiếu xuống sàn nhà qua các khe hở trên rèm, Đàm Du Nhiễm khịt mũi, bày tỏ sự không hài lòng với ánh sáng chiếu vào mắt mình.
Không biết ai kéo lại rèm cửa, bước tới giường vỗ về cô, làm cô nhắm mắt ngủ tiếp.
Đàm Du Nhiễm kéo chăn, ngả vào l*иg ngực của người đàn ông tiếp tục ngủ.
Khi cô tỉnh lại, cảnh vật ngoài cửa sổ đã tối sầm.
“Ưm, tôi đã ngủ bao lâu rồi?” Đàm Du Nhiễm hỏi Lạc Anh, người đang lặng lẽ đọc sách bên cạnh cô.
“Suốt một ngày.” Lạc Anh đóng sách lại, bàn tay to đặt lên trán cô gái.
Tốt quá, không phát sốt.
Suốt hai mươi bốn tiếng đồng hồ, năm người thay nhau chăm sóc Đàm Du Nhiễm vì sợ cô không chịu nổi thể lực của mèo đực trong kỳ động dục sẽ gây ra một số triệu chứng khác.
“Đói bụng không?” Lạc Anh ôm Đàm Du Nhiễm vào lòng, anh cầm quần áo mặc giúp cô.
Như thể cô là một con búp bê thủy tinh dễ vỡ.
“Tôi tự làm.” Đàm Du Nhiễm giật lấy quần áo trên tay người đàn ông ròi tư mặc vào người.
Thật ra Đàm Du Nhiễm cảm thấy có chút mất mặt.
Lúc cô và Thu Vũ làʍ t̠ìиɦ đều bị những con mèo khác trong nhà nhìn thấy, bây giờ cô không biết phải đối mặt với bọn họ như thế nào.
“Ra ngoài ăn một chút gì đi, Phỉ Sâm đang nấu rồi.” Lạc Anh không để ý động tác đẩy anh ra của Đàm Du nhiễm, ngược lại anh đem chăn nhỏ bên cạnh bao lấy Đàm Du Nhiễm, tránh cho cô bị cảm lạnh.
“Cảm ơn.” Đàm Du Nhiễm nhẹ nhàng nói với Lạc Anh.
Anh tri kỉ như vậy còn cô như đang bắt nạt người ta.
Sau khi Đàm Du Nhiễm đánh răng rửa mặt xong, cô được Lạc Anh dẫn ra khỏi phòng ngủ.
Cô vẫn phải tìm con mèo ragdoll và con mèo cam để tính sổ.
Mặc dù Thu Vũ không nhịn được vì cậu ta đang trong kỳ động dục, nhưng việc cậu ta và Tần Diệc Phong dùng cúc huyệt của cô để quan hệ chắc chắn là có chủ đích.
Hai con mèo đó đâu rồi?
Con mèo ragdoll đang nằm trên khung leo, híp mắt phơi nắng.
Con mèo cam đang ở góc của mèo, ngoạn quả cầu lông.
“Hai người lại đây.” Đàm Du Nhiễm khoanh tay.
Con mèo ragdoll đang nhàn nhã vuốt đuôi bỗng nhiên cứng đờ người, con mèo cam thì trốn vào trong ổ.
“Lại đây.” Đàm Du Nhiễm lặp lại một lần nữa.
Đôi mắt của Lạc Anh hiếm khi tràn đầy niềm vui khi chứng kiến một màn kịch hay, nhưng sau một hồi thấy rõ sự bế tắc trong phòng khách, anh quyết định vào bếp giúp Phỉ Sâm chuẩn bị bữa tối thay vì ở trong phòng khách.
Chuyện này cứ giao cho vợ xử lý, lỡ lửa cháy đến mình thì không tốt lắm.
Bạch Thiển dự đoán điều gì sẽ xảy ra trước khi Đàm Du Nhiễm bước ra khỏi phòng, nên cậu đã sớm trốn trong thư phòng, tránh xa chiến trường.
Đầu mèo cam nhô ra khỏi ổ một chút, hướng tới Đàm Du Nhiễm kêu meo meo lấy lòng, quả là đáng yêu không chịu được.
Đàm Du Nhiễm ở bên họ lâu như vậy, cô đã sớm miễn nhiễm với bộ dạng này.
“Vì sao hai người làm xằng làm bậy khi không có sự đồng ý của tôi?” Đàm Du Nhiễm chống tay lên hông.
Con mèo ragdoll nhảy xuống khung leo, bước đến bên chân Đàm Du Nhiễm, không ngừng cọ qua cọ lại như để lấy lòng.
Không con mèo nào muốn biến thành người, vì chúng biết hình dạng mèo có lợi cho chúng.
Có điều Đàm Du Nhiễm rất dễ mềm lòng.
“Nói?” Đàm Du Nhiễm nắm gáy con mèo ragdoll, bắt nó nhìn vào mẳt cô.
Đôi mắt xanh của con mèo lấp lánh một chút nước, thoạt nhìn có vẻ ủy khuất.
Đàm Du Nhiễm nhắm mắt lại, rồi mở mắt ra.
“Quên đi, khi nào hai người biến thành người rồi tới nói chuyện với tôi.” Đàm Du nhiễm buông con mèo ragdoll, xoay người đi vào phòng bếp.
Vừa rồi cô suýt chút nữa tha thứ cho anh ta, thật không có chí khí!
Con mèo ragdoll và con mèo cam đều đơ ra, không biết phải làm sao.
Nhiễm Nhiễm của cậu tức giận không đế ý đến cậu, phải làm sao bây giờ?
Phu nhân của anh tức giận, rất tức giận, phải làm sao bây giờ?
“Ăn cơm.” Phỉ Sâm bưng bát cháo đến trước Đàm Du Nhiễm, trên mặt vẫn là bộ dạng đẹp trai lạnh lùng kia.
“Cảm ơn.” Đàm Du Nhiễm cẩn thận cầm bát.
Cô vẫn sợ gương mặt thối hoắc kia của Phỉ Sâm.
Phỉ Sâm liếc mắt nhìn Đàm Du Nhiễm, sau đó đi ngang qua cô rồi ngồi xuống.
Đàm Du nhiễm sững người.
Lạc Anh cũng bưng đồ ăn của mình ngồi đối diện cô, khi đi ngang qua Phỉ Sâm anh liền vỗ nhẹ vào vai hắn.
Đừng tạo áp lực cho cô ấy.
Phỉ Sâm thực vô tội, anh chỉ muốn xác nhận xem bữa tối có hợp với khẩu vị của cô hay không?
“Vài ngày nữa chúng ta về nhà, em nhớ chuẩn bị hành lý trước.” Lạc Anh nhắc nhở Đàm Du Nhiễm.
“A được.” Đàm Du Nhiễm đã đồng ý sẽ về nhà với cặp song sinh để gặp bố mẹ chúng.
Không đồng ý cũng vô dụng, kiểu gì cô cũng bị tha đi.