Chào Buổi Sáng Mèo Con

Chương 37: Cuối kỳ động dục của mèo (H)

Sau khi Tần Diệc Phong nhận được tín hiệu của Thu Vũ, anh bắt đầu cố gắng cử động thắt lưng.

"A" Đàm Du Nhiễm kêu lên một, không biết là do đau đớn hay do thoải mái.

Như Bạch Thiển từng nói, tộc mèo có thể phát hiện tâm trạng của cô dâu, khi cô dâu sẵn sàng giao phối, họ có thể cảm nhận được bằng mùi.

Vì vậy Tần Diệc Phong bắt đầu gia tăng tần suất.

“A... Ưʍ...” Đàm Du Nhiễm cảm thấy hai lỗ dưới thân đều được lấp đầy, hai côn ŧᏂịŧ không ngừng đâm ra rút vào, một cảm giác rất lạ.

Không thể nói tất cả đều sướиɠ, nhưng thoải mái là chắc chắn.

Đàm Du Nhiễm nắm lấy chiếc gối bên cạnh Thu Vũ, cố gắng kìm chế tiếng rêи ɾỉ của mình.

“Kêu ra đi, Nhiễm Nhiễm.” Thu Vũ nắm chặt tay Đàm Du Nhiễm, tần suất ra vào của côn ŧᏂịŧ lại tăng lên.

“Phu nhân có thoải mái không?” Tần Diệc Phong phối hợp với tần suất ra vào của Thu Vũ, hai côn ŧᏂịŧ một tiến một lùi, mỗi lần đều đâm vào nơi sâu nhất.

“Hai người thật xấu.” Đàm Du Nhiễm nức nở, cô chưa từng làʍ t̠ìиɦ kiểu này bao giờ, cô cảm thấy mình sắp phát điên rồi.

Bị du͙© vọиɠ làm cho phát điên.

“Nhiễm Nhiễm, hai côn ŧᏂịŧ đang ở trong chị, côn ŧᏂịŧ thô to vào rất sâu nha~.” Thu Vũ có vẻ thích nói tào lao trên giường, khác hẳn chàng trai ngây thơ trong sáng ngoài đời thường.

Cuộc làʍ t̠ìиɦ của ba người tiếp tục kéo dài một trận, cả ba đều bị cảm giác dị thường kí©ɧ ŧɧí©ɧ, số lần ra vào của côn ŧᏂịŧ nhanh hơn ngày thường rất nhiều, tiểu huyệt của Đàm Du Nhiễm cũng trở thành một mớ hỗn độn.

Hai con mèo không hành hạ Đàm Du Nhiễm quá lâu, đây là lần đầu tiên dùng cúc huyệt của cô, Tần Diệc Phong cố gắng xuất tinh trong vòng một giờ.

Tần Diệc Phong ném bαo ©αo sυ chứa đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào thùng rác bên cạnh, sau đó xuống giường để lại không gian và thời gian cho Thu Vũ.

“Anh xuất tinh sớm?” Tần Diệc Phong vừa bước ra khỏi phòng ngủ của Đàm Du Nhiễm thì bắt gặp Bạch Thiển đang dựa vào tường nhìn anh với ánh mắt trêu chọc.

“Cẩn thận những gì mình nói, mèo trắng.” Tần Diệc Phong nhếch miệng cười lễ phép với Bạch Thiển, xoay người đi về phía phòng khách.

Bạch Thiển không bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ mà tiếp tục dựa vào bức tường cạnh cửa phòng Đàm Du Nhiễm.

Bạch Thiển cảm thấy ghen tị, nhưng anh càng lo lắng không biết Đàm Du Nhiễm có chịu nổi hay không, dù sao cô cũng là một cô gái mỏng manh, xét về mặt tìиɧ ɖu͙© thì cô không có thể lực bằng tộc mèo.

Trong phòng, Thu Vũ vẫn đang quấn lấy cô gái trên giường.

"Ưʍ... a..." Thu Vũ không khống chế được than nhẹ, tiếng kêu nhẹ nhàng và êm ái như lông vũ của một chú mèo con truyền vào tai Đàm Du Nhiễm.

Đàm Du Nhiễm nghe thấy vậy, cô liền chủ động dùng chân quấn lấy eo của con mèo nhỏ.

“Nhiễm Nhiễm, em sướиɠ quá.” Thu Vũ một tay nắm lấy tay Đàm Du Nhiễm làm nũng, tay kia không ngừng trêu chọc miệng huyệt.

Đàm Du Nhiễm không chịu được bộ dạng làm nũng của Thu Vũ, ngay lập tức cô lắc lư cái mông để phù hợp với tần suất ra vào của côn ŧᏂịŧ, cố gắng làm cho cậu cảm thấy thoải mái hơn.

“Nhiễm Nhiễm, em đang ở trong chị.” Thu Vũ điều chỉnh tư thế để Đàm Du Nhiễm có thể nhìn rõ nơi hai người giao hợp.

Côn ŧᏂịŧ thô tô không ngừng tiến vào trong hoa huyệt đỏ mọng mềm mại, trên côn ŧᏂịŧ dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ vừa mới bắn ra, còn có dâʍ ɖị©ɧ trong suốt, hai loại chất lỏng trộn vào với nhau.

Dàm Du Nhiễm đỏ bừng mặt, sao con mèo con này lại dâʍ đãиɠ như vậy?

“Nhiễm Nhiễm, chị sinh con cho em được không?” Thu Vũ rút côn ŧᏂịŧ ra, để trước miệng huyệt.

Đàm Du Nhiễm có thể nhìn thấy gai trên côn ŧᏂịŧ.

Bộ dạng kia nhìn thật đáng sợ

“Không được.” Đàm Du Nhiễm điên cuồng lắc đầu, cô không nhịn được lui về phía sau, chưa kể cô còn chưa muốn có con, nếu nhét thứ này vào không phải cô sẽ đau đến mức chết đi sống lại hay sao?

Thu Vũ thở dài.

“Vậy đễ cho em làʍ t̠ìиɦ với chị vài lần nữa.” Thu Vũ dùng ý chí rút gai lại, sau đó lại cắm côn ŧᏂịŧ vào trong hoa huyệt.

Suốt ba ngày, Thu Vũ hầu như không dừng lại, không ngừng làʍ t̠ìиɦ, sau khi xuất tinh thì không bao lâu sau lại tiếp tục làm tiếp, Đàm Du Nhiễm đừng nói đến việc ăn, ngay cả ngủ cũng là việc vô cùng xa xỉ.

Số lần Đàm Du Nhiễm xuống giường rất ít, chỉ khi Thu Vũ biến thành mèo và ngủ trên giường, cô mới có thể miễn cưỡng dời giường ăn một chút gì đó, nhưng rất nhanh sẽ bị Thu Vũ kéo trở lại giường.

Khi Lạc Anh và Phỉ Sâm trở về từ công ty, họ vừa vặn nhìn thấy cảnh Thu Vũ đang làʍ t̠ìиɦ với Đàm Du Nhiễm trên bàn ăn.

Sắc mặt hai con mèo xanh rất khó coi.

Chờ cho đến khi kỳ động dục của Thu Vũ kết thúc, thể lực của Đàm Du Nhiễm đã đến cực hạn, cô không chịu nổi, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Trước khi Đàm Du Nhiễm nhắm mắt, Thu Vũ đã biến thành một con mèo, thoạt nhìn hơi mệt mỏi, sau đó cô cảm giác có người ôm cô vào phòng.

“Ngủ đi, anh sẽ chăm sóc cho cô ấy.” Giọng Bạch Thiển vang lên từ trên đầu Đàm Du Nhiễm.

Hình ảnh cuối cùng mà Đàm Du Nhiễm nhìn thấy trước khi chìm vào giấc ngủ chính là con mèo cam nép vào vòng tay cô, còn Bạch Thiển thì ôm họ.

“Ngủ đi.” Bạch Thiển giúp họ đắp chăn bông.

Đàm Du Nhiễm nhắm mắt lại.