Con mèo trắng liếʍ bên ngoài hoa huyệt, lưỡi gai xoa nhẹ lên âʍ ѵậŧ khiến cô gái khóc thút thít.
“Hức, làm ơn đi Viên Viên, cậu biến thành con người được không?” Đàm Du Nhiễm bị cảm giác xấu hổ bao phủ, trong miệng ngâm nga tiếng khóc.
Bạch Thiển không thích bộ dạng này của cô, cậu biến thành hình dạng con người.
“Đừng khóc, tôi đau lòng lắm.” Bạch Thiển vươn tay ôm cô gái vào lòng.
“Miệng thì nói đau lòng nhưng cậu toàn bắt nạt tôi!” Đàm Du Nhiễm sợ đến mức nước mắt trào ra, cô đẩy Bạch Thiển ra, không cho cậu ôm mình.
“Tôi nghĩ chị sẽ thích, chị không cảm thấy thoải mái sao?” Bạch Thiển thở dài, cậu xoa đầu cô, hôn lên khóe mắt cô.
"Tôi không thích! Làm sao tôi có thể thích được cơ chứ!" Đàm Du Nhiễm trừng mắt.
“Tôi không thích, nhưng rất thoải mái, đúng không?” Bạch Thiển nói một câu.
Đàm Du Nhiễm thở dốc, nói ra những lời trái với lương tâm.
Thật sự rất thoải mái.
“Tộc mèo có dạy cách giao phối kiểu động vật, một số người rất thích kiểu này.” Bạch Thiển nói.
Ban đầu cậu không thèm học, nhưng sau khi gặp Đàm Du Nhiễm, cậu cảm thấy may mắn vì lúc trước đã không bỏ qua loại kiến
thức này.
“Cậu không được học mấy cái thứ đó.” Đàm Du Nhiễm sợ tới mức rối loạn, cô chỉ có thể vô thức nói mấy câu khuyên can.
Cô cảm thấy bị sốc văn hóa.
“Muộn rồi, tôi đã học.” Bạch Thiển mỉm cười, lộ ra chiếc răng nanh nhỏ nhắn đáng yêu.
Tiếc là căn phòng quá tối nên Đàm Du Nhiễm không nhìn thấy nó, bằng không cô sẽ ôm Bạch Thiển và khen cậu đáng yêu.
“Hiện tại tôi đã biến thành con người rồi, chúng ta tiếp tục chứ?” Bạch Thiển ôm Đàm Du Nhiễm lên giường, xoay người đè cô lên.
“Tôi chưa nói là có thể tiếp tục!” Đàm Du Nhiễm hoảng sợ muốn bỏ chạy.
Sau đó cô bị Bạch Thiển tóm mắt cá chân kéo trở về.
“Mặc kệ, tôi muốn làʍ t̠ìиɦ với chị.” Bạch Thiển xé hết quần áo trên người Đàm Du Nhiễm.
“Viên Viên, cậu là tên vô lại.” Đàm Du Nhiễm tức giận nắm chặt tay Bạch Thiển.
“Ừ, tôi biết.” Bạch Thiển không có ý dừng lại, cậu cúi đầu trồng một quả dâu lên cổ Đàm Du Nhiễm.
Tuyệt đối khiến mấy con mèo kia ghen tị.
Bạch Thiển đắc ý.
“Vợ à, đây là chuyện vợ chồng nên làm, vợ đừng trốn tránh trách nhiệm.” Bàn tay của Bạch Thiển từ từ đi xuống.
“Ai là vợ cậu!?” Đàm Du Nhiễm từ chối cách xưng hô này, cô không cho phép Bạch Thiển nói như vậy.
“Chính là vợ đó.” Ngón tay Bạch Thiển tiến vào trong hoa huyệt, ngón tay thay cho đầu lưỡi tiếp tục ra ra vào vào.
"Không phải cậu nói sẽ không cưỡng ép tôi nếu tôi không đồng ý sao? Đồ khốn." Đàm Du Nhiễm nắm lấy tấm trải giường bên cạnh, cô cắn chặt để bản thân không kêu ra tiếng.
“Tôi rút lại câu nói đó. Nếu đợi chị đồng ý chắc phải chờ một trăm năm nữa, không bằng tôi trực tiếp cưỡng ép.” Bạch Thiển hôn lên hoa huyệt của Đàm Du Nhiễm, cậu cũng để lại một dấu hôn ở đây.
Bạch Thiển biết điểm mấu chốt của Đàm Du Nhiễm, chỉ cần cô không thật sự động tay động chân, thì căn bản cô chỉ phản kháng cho có lệ thôi chứ cô không thực sự ngăn cản cậu.
"Viên Viên, tên khốn!" Đàm Du Nhiễm nhắm mắt thở gấp
“Ừ, tôi là một tên khốn.” Bạch Thiển lặp lại những lời của Đàm Du Nhiễm với giọng điệu bao biện, cậu cầm côn ŧᏂịŧ đặt trước cửa huyệt.
Đàm Du Nhiễm chảy rất nhiều nước, cậu không cần mất thời gian dạo đầu.
“Chị có muốn thấy tôi khốn nạn hơn không?” Nói xong, Bạch Thiển đẩy mạnh côn ŧᏂịŧ tiến vào trong hoa huyệt.
Hiện tại chưa tới kỳ động dục của Bạch Thiển nhưng điều đó không ảnh hưởng đến ham muốn của cậu đối với Đàm Du Nhiễm.
Mỗi giây mỗi phút cậu đều muốn đè cô xuống dưới thân, biến cô thành của riêng mình.
“A a~.” Thấy tình thế không thể cứu vãn, Đàm Du Nhiễm đặt hai tay lên lưng Bạch Thiển để tìm kiếm cảm giác an toàn.
Cô không quen cái cảm giác cơ thể bị vật lạ xâm nhập.
“Nhiễm Nhiễm” Bạch Thiển cúi đầu thở dốc, hai tay cậu đặt lên gối, bắt đầu di chuyển eo.
Có lẽ do cậu thuộc tộc mèo nên chỉ cần bắt đầu làʍ t̠ìиɦ, cậu liền không nhịn được muốn ngậm cổ Đàm Du Nhiễm từ phía sau, không cho cô chạy trốn.
"Viên Viên." Động tác của Bạch Thiển quá nhanh khiến cô bật khóc.
Cô không phân biệt được đó là cảm giác đau đớn hay sung sướиɠ.
“Gọi tôi là Bạch Thiển.” Bình thường cô muốn gọi cậu như này cũng được, nhưng trên giường, cậu muốn nghe cô gọi tên mình.
“Bạch Thiển!” Đàm Du Nhiễm ngoan ngoãn nghe theo, nhẹ giọng kêu lên.
Bạch Thiển không trả lời, thay vào đó mà động tác càng nhanh hơn.
“Chậm thôi, tôi chịu không nổi...” Những điểm mẫn cảm trên cơ thể không ngừng bị cọ xát khiến Đàm Du Nhiễm suýt chút nữa kêu lên.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, cô nghĩ mình sẽ không khống chế được.
“Chết tiệt!” Bạch Thiển nhấc chân cô gái lên, để côn ŧᏂịŧ vào sâu hơn, phần eo không ngừng di chuyển.
Từ nơi giao hợp của hai người chảy ra chất lỏng màu trắng khiến ga trải giường ướt đẫm, côn ŧᏂịŧ thô to vẫn không ngừng rút ra đẩy vào.