Chỗ Thiên Hinh lúc này sau khi bàn luận, Phong Xích quyết định bắt người tên Trần Độ vào cung. Khi gặp ông ta, dáng vẻ bề ngoài khác với tưởng tượng của cô. Quần áo không có gì đặc biệt quý giá, vẻ mặt nào thấy chút độc ác nào. Dáng vẻ thư sinh nho nhã, lễ độ, mày rậm mũi cao,
Thiên Hinh ngồi trong lòng Tùng Lăng ăn hoa quả, nhìn thấy người vừa bị bắt đến cô hỏi “ Ngài là Trần Thủ Độ phải không ? Rất vui được gặp ngài ‘’
Trần Độ sợ hãi run rẩy, cúi đầu đáp lễ “ Thứ cho hạ quan thất lễ, không biết … ngài là …. ‘’’
Thiên Hinh nghĩ chắc chắn ông ta bị doạ sợ nên giải thích ‘’ Đây là hoàng cung, bọn ta cũng sẽ không hại ông, nên ông không cần sợ. Ta là Thiên Hinh, và đây là hai người thân của ta. ‘’
Trần Độ vội vàng quỳ xuống, mặc dù bây giờ binh quyền đều nằm trong tay anh họ ông ta, nhưng đột nhiên bị bắt tới đây không ai biết, hai nam nhân trước mặt không phải người thường. Ông không thể thất lễ với vị công chúa này được.
“ Công chúa ngài có việc gì muốn sai bảo thần. Trần Độ thần nguyện hết sức làm ạ ‘’
Thiên Hinh mỉm cười đáp “ Cũng không có việc gì to tác cả. Ta muốn ngài lật đổ Trần Tự Khánh, đưa họ Trần làm chủ thiên hạ. Có được không ‘’
Nghe xong ông ta vội vàng dập đầu thưa “ Công chúa ngàn vạn lần xin người đừng nói ra điều đại nghịch bất đạo như vậy. Giang sơn Lý gia chúng thần chưa bao giờ có ý khác ạ ‘’
“ Nói dối. Sự thật trải đầy ra kia mà còn cãi. Ta chấp thuận cho ngươi cơ mà. ‘’
Trần Độ đáp “ Xin công chúa đừng lo lắng, chúng thần nguyện ……’
Thiên Hinh khó chịu ngắt lời “ Thôi thôi thôi thôi … Dăm ba cái lời giả dối đừng nói với ta. Chiến tranh liên miên, dân chúng khổ cực. Cha ta thì lo được cái gì, tình trạng hoàng thất như nào ông quá rõ đi.
Ngươi nghĩ chị em ta có thể dũng mãnh như Trưng nữ vương năm xưa sao ? Hay là ngươi nghĩ Đại Việt cũng có thể có Võ Tắc Thiên?? ‘’
Thiên Hinh dừng lại, nhìn người đang quỳ, nàng cười khẩy rồi nói tiếp
“ Hưʍ. Không phải là không thể có Võ Tắc Thiên của Đại Việt. Nhưng nữ hoàng tồn tại thì đồng nghĩa với việc gia tộc họ Trần của các ngươi diệt vong. Ngươi chấp thuận chứ ?? ‘’
Lời nàng nói ra như sét đánh giữa trời quang. Trần Độ sợ hãi nhìn công chúa “ Công chúa, thỉnh cầu ngài hãy tin tưởng chúng thần. Trần gia chúng thần chưa từng có ý muốn đoạt thiên hạ của ngài. Cầu công chúa tin tưởng Độ ”
Nói xong ông dập đầu, sợ vị công chúa nhỏ trước mặt này không tin.