Tưởng Ngư

Chương 10

( Từ giờ sẽ gọi nữ chính là Thiên Hinh nha. )

Tùng Lăng dịch chuyển tới phòng Thiên Hinh. Công chúa nhỏ của chúng ta lại ngủ, trời vừa tối nàng đã đi ngủ rồi.

Tùng Lăng bước tới bên giường, chàng ngồi xuống véo nhẹ chiếc má trắng mịn. Thiên Hinh dụi dụi nhưng không mở mắt. Tùng Lăng bóp bóp 2 má cô gọi dậy : Hinh nhi, không phải công chúa nói sẽ đến tìm ta sao, hai ngày rồi sao vẫn ở đây ngủ thế này ”

Thiên Hinh bị bóp mặt, khó chịu, vung tay đá chân loạn xạ. "’ Đang ngủ sao phá người ta ‘’

‘ Không phải muội nói sẽ đến tìm ta sao. Muội không giữ lời. Ta hai ngày qua không dám tiến tu. Ta sợ khi muội tới, lỡ như không thấy ta….. Nên ta không dám tu luyện. ‘’

Cô vui vẻ chui vào lòng a, ôm lấy cánh tay cọ cọ.

‘’ Anh thật thơm. “ cô nhúc nhích chỉnh tư thế thoải mái. “ Em rất muốn tới chỗ của anh, nhưng em buồn ngủ quá. Không mở mắt nổi. ‘’

Một tay a ôm gọn lấy cô ‘ Tại sao muội lại ngủ nhiều vậy. Muội ngủ mà không cần ăn sao ?? ‘’

Cô cầm lấy tay còn lại của anh đưa ra sau lưng ‘’ Xoa lưng cho e đi, e muốn ngủ tiếp ‘’

“ Nam nữ khác biệt, nàng không biết sao ? Dù nàng còn nhỏ tuổi nhưng nên biết điều đó”.

“ Ưmm “ Thiên Hinh đập chán vào ngực Tùng Lăng hơn dỗi cãi lại “ Ta mặc kệ, ta là vợ nuôi từ nhỏ của chàng. Nên chẳng có gì là không được cả “

Tùng Lăng vừa xoa lưng cho nàng vừa đùa giỡn nói “ Ta nhận nàng là thê tử khi nào vậy, sao ta không biết nhỉ .”

“ Hưm, ta mặc kệ, chàng không nhận ta thì ta nhận chàng. Nếu chàng không đồng ý, ta sẽ giam cầm chàng, chờ tới khi ta lớn, ta sẽ bắt chàng thành thân với ta. ‘’

Thiên Hinh nói xong dần dần chìm vào giấc ngủ.

Đang trong lúc mơ màng, từ trên mái nhà rơi xuống hai cơ thể. Hai người đó rơi trúng bàn trà rồi ngã lăn xuống đất. “” Bịch””””

Phong Xích phản ứng nhanh lẹ, bật dậy, miệng lẩm nhẩm gì đó rồi phất tay, một vòng sáng đỏ từ chỗ cậu nhanh chóng tán rộng ra xung quanh. Mọi thứ trở về như cũ, mái ngói bị vỡ trở lại nguyên dạng. Không gian tĩnh lặng chỉ có tiếng côn trùng kêu.

Tùng Lăng cũng bị tiếng động làm tỉnh giấc, anh mở trừng mắt búng tay, một vòng tròn xanh lam bọc quanh người anh và Thiên Hinh.

Thiên Hinh cũng bị tiếng động làm cho giật mình tỉnh giấc, nàng nổi cáu “ Đang ngủ mà cứ phá ta vậy, không biết giờ là đêm sao “

“ Tỷ tỷ người bớt giận. Do đệ háo hức gặp tỉ nên chọn sai thời gian. Tỷ tỷ cứ trách phạt, đệ nguyện ý nghe theo “ Phong Xích không để ý hình tượng mà quỳ xuống hướng về phía nàng.

Thiên Hinh khó chịu mở mắt, nhăn mày cau có. “ Ta không biết ngươi, có lẽ cậu đến nhầm chỗ rồi .’’

“ Kim An tỷ, đệ không nhầm. Đệ là đệ tử đầu tiên tỷ đưa về núi Hoàng Liên ‘’

“ Núi Hoàng Liên sao … ừ đi đi ta muốn ngủ, đừng phiền ta. ‘’ Dứt lời, Thiên Hinh quay lại ôm lấy Tùng Lăng nhõng nhẽo. “ Em muốn nằm ôm anh ngủ cơ …’

Tùng Lăng dịu dàng vỗ vỗ vào lưng cô, “ Được ta ôm nàng ngủ. Ngủ đi ‘

Anh phất tay, hai bên giường xuất hiện 2 nhành cây, từ từ vươn ra, màn giường buông xuống, trên màn điểm thêm vài bông hoa tím nhỏ, toả hương thơm dìu dịu.

“ Ơ, chuyện g.. ‘’ Kim Dương mở miệng lên tiếng liền bị Phong Xích bịt miệng lại không cho nói. Anh ra hiệu nháy mắt, hất cằm hướng ra ngoài.

Sau đó hai thiếu niên biến mất tại chỗ.

Tùng Lăng dịu dàng vén lọn tóc rơi loạn trên mặt Thiên Hinh, ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve má nàng. Anh tự hỏi vì sao mình lại đối xử với cô công chúa nhỏ luôn cưng chiều như vậy.

Chính bản thân anh cũng không biết vì sao luôn muốn ở bên cô. Dù cô yêu cầu điều gì anh cũng đồng ý, anh có thể làm bất cứ điều gì mà cô yêu cầu.

Anh ngắm nhìn khuôn mặt cô tự nhủ _ Đáng yêu như thế này ta không thể không chiều theo ý nàng.

Không biết hai người kia sao lại tới tìm nàng, nhưng dù có chuyện gì anh cũng sẽ bảo vệ nàng.