Tiểu Dương ủ rũ nói “ từ nhỏ cha mẹ đã bắt đệ ở trong nhà, giấu diếm đệ nhiều thứ. Cha mẹ tình cảm đậm sâu, đứa con ghẻ như ta chỉ có thể đứng một góc nhìn. Ca ca và tỷ tỷ đều ở xa nhà. Một đứa trẻ bị bỏ rơi như ta muốn tìm người thân. Đại ca, huynh giúp ta gặp cô cô đi mà. “ cậu bày vẻ mặt đứa trẻ đáng thương, đôi mắt long lanh ngấn nước.
Phong Xích nhìn qua, biết luôn là thằng nhóc đang diễn. Mấy trò trẻ con này, cậu chơi chán từ lâu rồi.
Nhìn thằng bé Phong Xích nhớ đến năm xưa, cùng Kim tỷ tung hoành ngang dọc. Đã một thời gian dài chăm chỉ tu luyện, hay là cho bản thân vui chơi một thời gian.
Phong Xích quay qua hỏi Kim Dương “ Muốn gặp cô cô à? Nhưng đang đi không được đòi về nhé “
Cậu bé vui mừng đáp “ Thật ạ. Đệ sẽ ngoan. Đệ không đòi về. Khó khăn lắm mới trốn đi được.”
“ Được. Nhưng đệ không được thi triển phép thuật bừa bãi, không được biến về bản thể. Không được rời khỏi tầm mắt của ta. Không hại người khác. Luôn nghe theo lời của ta.”
Kim Dương gật đầu liên tục, đồng ý. Mặt mày hớn hở vì sắp đc đi chơi. Nhưng cậu lo sơ bị cha mẹ tìm tới rồi bắt cậu về.
Phong Xích đảm bảo cậu sẽ không bị bắt về “ Xung quanh hoàng thành có 5 kết giới, hoàng cung có 10, nơi ở của Kim Ngư tỷ có 12 kết giới xếp trồng lên nhau. Cuối là kết giới bảo về Kim tỷ cùng phu quân. Đó là do sư phụ ta tạo, không ai phá được.
Tất cả thần hay ma đều không thể xâm nhập.” Phong Xích vừa nói vừa tạo thêm một vòng kết giới kép, cậu còn vứt thêm một mảnh vỏ của mình vào.
“ Vậy nhanh đi thôi. “ Kim Dương thúc giục.
Phong Xích lấy ra viên cẩm thạch nhỏ, cậu bắt lấy tay Kim Dương rồi miệng lẩm nhẩm thần trú. Kim Dương xích lại bám chặt lấy người Phong Xích, cậu sợ bị rơi lại ở sau.
Sau khi nhẩm xong một câu dài, trên kết giới xuất hiện một vòng tròn vàng mờ nhạt, xuyên thẳng vào nơi nào đó trong cung. Ánh sáng mờ ảo mắt người thường không thể nhìn thấy được.
Phong Xích kéo Kim Dương bay vụt vào trong luồng ánh sáng đó. Nó giống như đường ống dẫn tới thẳng vị trí trung tâm. Nơi Cá nhỏ của chúng ta ở.
________~___________
Về bên hồ sen…..
Tùng Lăng chờ cả một ngày không thấy tiểu công chúa tới tìm mình. Chẳng có lẽ cô bé quên anh rồi.
Trời vừa sẩm tối, anh liền đi tới chỗ công chúa.