Triền Miên Với Em Trai Ngày Ngày Đêm Đêm

Chương 2 Quà tặng “đặc biệt” của anh trai

Nếu đổi lại là người khác nói Bạch Hách sẽ không tin, nhưng không biết tại sao bây giờ cậu lại tin. Dù có phải chịu bao nhiêu cực khổ, tra tấn, cậu vẫn hi vọng có người đến cứu mình.

“Thật ngoan... đừng làm loạn với tôi, em nên biết rằng tôi mắc chứng rối loạn lưỡng cực.”

Hơi thở ấm áp của Văn Tĩnh Tiêu phun bên tai Bạch Hách,

“Thật sự là trắng nõn và mềm mại giống như tên.”

"Anh ..."

Bạch Hách cũng biết vài điều về Văn Tĩnh Tiêu. Họ học cùng một trường, nhưng cậu lại ở khu Đông, ngoại trừ hội nghị năm nay, khi khu Đông và Tây hợp nhất, cậu hình như sẽ được phân cùng lớp với Văn Tĩnh Tiêu, cũng rất có khả năng là Văn Chấn Quốc sử dụng quan hệ.

“A.”

Văn Tĩnh Tiêu bị tiếng hét này làm cho cứng họng, hắn vén quần pyjama của Bạch Hách lên và nhanh chóng cúi người chạm vào chân cậu, Bạch Hách chưa từng trải qua chuyện này, nên không biết Văn Tĩnh Tiêu muốn làm cái gì.

“Ngoan, anh trai tặng quà cho em."

Văn Tĩnh Tiêu chậm rãi cầm lấy tiểu kê mềm mại giống như đang dỗ dành một đứa trẻ, Bạch Hách cảm thấy thoải mái hơn bao giờ hết, vậy Văn Tĩnh Tiêu giúp cậu tự sướиɠ?

Khi côn ŧᏂịŧ đang từ từ sung huyết và to ra, Bạch Hách thoải mái phát ra những âm thanh thanh thoát từ cổ họng mình.

Văn Tĩnh Tiêu cởϊ qυầи pyjama, đem côn ŧᏂịŧ của mình nhét vào trong chân Bạch Hách, hắn nhún người giúp Bạch Hách tự sướиɠ, đột nhiên cảm thấy hai chân của cậu em trai nuôi có chút khác thường, cảm giác trơn trượt không sao có thể miêu tả được.

Văn Tĩnh Tiêu dừng lại, Bạch Hách có chút không muốn,

"Anh..."

Văn Tĩnh Tiêu muốn nhìn lại một chút chân của Bạch Hách, nhưng Bạch Hách né tránh, hai mắt đỏ hoe:

"Đừng..."

"Tại sao không?"

Văn Tĩnh Tiêu không có bạn ở trường học cũng như ở văn phòng tổng hợp, cho nên tự nhiên trong học tập của hắn không có ấn tượng gì về Bạch Hách, nhưng Bạch Hách đã từng gặp qua hắn.

Bạch Hách lắc đầu, đây là bí mật mà cậu đang che giấu, khi còn nhỏ, bố mẹ đã dạy cậu không được để người khác biết bí mật của mình, lúc đó cậu vẫn ngây ngô chưa thể hiểu được, sau này, cậu học môn sinh học ở trường trung học cơ sở, mới biết rằng mình khác với những người khác.

“Bạch Hách là ngoan nhất, để anh trai nhìn xem ..." Văn Tĩnh Tiêu nắm lấy côn ŧᏂịŧ cùa Bạch Hách, có lẽ bị dọa nên có chút mềm.

"Em ... ưm ..."

Bạch Hách không ngờ tay của Văn Tĩnh Tiêu trực tiếp đưa thẳng xuống, sau đó Văn Tĩnh Tiêu mới phát hiện, côn ŧᏂịŧ của Bạch Hách tuy giống như một người bình thường, nhưng tiểu kê lại nhỏ, và còn có một đường may mật ở phía sau.

Văn Tĩnh Tiêu giữ eo Bạch Hách bằng một tay và tiếp tục trượt dươиɠ ѵậŧ của mình trên đường nối bí mật bằng tay kia, sau đó nắm côn ŧᏂịŧ của Bạch Hách.

Dươиɠ ѵậŧ mỗi một lần lướt qua đều đem môi âʍ ɦộ mở ra, cạ vào âʍ ѵậŧ của cậu, nhưng lại không đi vào. Bạch Hách ngâm nga một cách thoải mái, Văn Tĩnh Tiêu thực sự muốn đi vào.

Bạch Hách xuất tinh, theo quán tính dựa vào người Văn Tĩnh Tiêu, đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy thoải mái khi xuất tinh như vậy.

Sau khi Văn Tĩnh Tiêu cởi bỏ phòng bị, hắn mở hai chân ra, nhìn côn ŧᏂịŧ của mình, đẩy ra tinh hoàn rồi nhìn vào lỗ mật bên dưới, còn dính nước trong suốt.

“ Sẽ có kì kinh nguyệt sao?”

“Sẽ không đâu...”

Bạch Hách cũng rất sợ, may mà ngực không phát triển nên không có kinh nguyệt.

“Thật đẹp.”

Văn Tĩnh Tiêu dùng ngón tay đẩy ra, nhìn miếng tiểu thịt hồng nhạt bên trong.

"Anh à ... anh đừng nói cho ai biết."

“Em luôn ở bên tôi, cho tôi thao, tôi vì cái gì mà lại nói cho người khác?” Văn Tĩnh Tiêu xoay ngón tay quanh điểm của Bạch Hách.

Đột nhiên có tiếng gõ cửa, Bạch Hách sợ tới mức khoanh chân lại, Văn Tĩnh Tiêu kéo chăn đắp lên.

Văn Tĩnh Tiêu kéo bộ đồ ngủ của mình lên và mở cửa, Thư Kỳ có lẽ vẫn sợ rằng Văn Tĩnh Tiêu sẽ bắt nạt Bạch Hách, cô hướng vào bên trong nhìn thoáng qua, trông Bạch Hách giống như đang ngủ.

“Mẹ mang cho em một cái chăn.” Thư Kỳ đưa cái chăn bông cho Văn Tĩnh Tiêu,nhỏ giọng nói,

“Bạch Hách vừa tới, con đừng khi dễ cậu ấy."