Ban đêm, con hẻm tối đen như mực, đèn đường tối hơn nhiều so với trên đường chính, gió lạnh thổi qua ập vào trước mặt.
Một thanh niên đứng dưới ngọn đèn đường leo lét, khuôn mặt lạnh lùng thanh tú, lúc này không có biểu cảm gì thêm, mái tóc hơi xoăn trên trán xẹt qua xương mày, gần lông mày có một vết dao ẩn, khiến nó tăng thêm vài phần không dễ chọc.
Bạch Hách nhìn hai người đàn ông trung niên đang nói chuyện cách đó không xa, một người là bảo lãnh cậu, trực tiếp nhận nuôi cậu, cho cậu một gia đình mới. Người còn lại trước đây đã từng nuôi cậu. Hai người họ đang bàn bạc về thủ tục nhận nuôi
Năm năm trước, cậu trở thành trẻ mồ côi, người trong xã đưa cậu tới một nhà người họ hàng, nhưng sau này người cô lại tái hôn, còn người cậu không thể nuôi nổi một “người ngoài”, sau này cậu lại tiếp tục đổi “gia đình”.
Cậu được nhặt về như một con chó hoang, rồi bị vứt bỏ đi sau khi lòng tốt đã cạn kiệt.
Văn Chấn Quốc đã làm xong thủ tục chăm sóc nuôi dưỡng, đáng lẽ phải đợi khai giảng rồi mới đón Bạch Hách, không hiểu vì lý do gì, ông lại đột nhiên thay đổi quyết định, căn phòng đã chuẩn bị cho Bạch Hách vào còn chưa kịp cải tạo.
“Đi thôi.”
Văn Chấn Quốc kêu Bạch Hách lên xe, nhìn thấy Bạch Hách chỉ xách một chiếc ba lô nhỏ trên vai, liền biết gia nhân này đối xử với cậu như thế nào.
Văn Chấn Quốc nhận nuôi Bạch Hách cũng là có tâm tư. Vợ chồng ông ta bận rộn quanh năm, luôn vắng mặt và không sát sao trong việc học hành của con trai quá lâu, con trai ông ta thì cao ngạo lạnh nhạt, sống khép mình, vì vậy nên bạn bè cũng không nhiều. Bác sỹ tâm lý đã đưa ra giải pháp là gia đình nên tìm cho cậu ta một người bạn hữu.
Khi Thư Kỳ mở cửa, nhìn thấy Bạch Hách có chút kinh ngạc, hình tượng cậu bé gai góc trong ấn tượng của cô không ngờ lại tốt như vậy.
"Muộn quá rồi, đến phòng anh trai con ngủ tạm một đêm đi! Văn Tĩnh Tiêu!” Thư Kỳ cao giọng, từ trong phòng ngủ đi ra một công tử lười nhác có bộ dạng của một thiếu niên. Hắn nhìn Bạch Hách bỗng nhiên nghiền ngẫm cười.
“Vào đi.”
Bạch Hách bước vào phòng , cởi cặp sách, Thư Kỳ đưa cho cậu một chiếc khăn tắm mới và những đồ dùng cần thiết hàng ngày.
“Văn Tĩnh Tiêu chỉ hơn con vài tháng. Nếu thiếu thứ gì thì dùng của anh nhé.” Thư Kỳ nói xong liền ra ngoài, đóng cửa phòng ngủ.
Nước ấm từ vòi hoa sen chảy ra, đổ lên cơ thể đang căng thẳng của Bạch Hách, cơ bắp trên người rất mịn, trên bụng cũng lộ rõ mấy khối cơ cùng nhiều vết bầm tím trông vô cùng kinh khủng, mọi thứ đều cho thấy những gì mà thiếu niên này đã trải qua trước đây.
Bạch Hách chỉ mặc một bộ đồ ngủ màu đen, đường nét mỹ nhân xinh đẹp trải dài đến tận eo quần tây đen, lấy ngẫu nhiên lấy khăn tắm xoa xoa tóc, khoác lên người một bộ pyjama.
Cậu nhìn Văn Tĩnh Tiêu đang nằm trên giường,
"Xin chào ..."
Giọng Bạch Hách rất nhẹ, giống như một con nhím cẩn thận bỏ lớp gai đi, hoặc giống như một con chó hoang tìm được bến đỗ. Không còn ai đối địch cậu nữa, thật tốt.
“Lên đi, tôi không ăn thịt em đâu.”
Văn Tĩnh Tiêu không ngờ em trai nuôi của mình lại… mềm lòng như vậy.
Bạch Hách cẩn thận ngồi trên giường, nằm xuống,tay kéo chăn bông, cái gối hẳn là của Văn Tĩnh Tiêu, trên người hắn có mùi rất thơm, Bạch Hách cố gắng hết sức để ngủ ở phía mép giường, bỗng nhiên một cái cánh tay đem cậu kéo vào trong l*иg ngực.
"Em không sợ ngã sao?"
Qua lớp vải áo ngủ, Bạch Hách có thể cảm nhận được thân thể ấm áp và cứng cáp áp sát sau lưng mình, còn có thể nghe thấy cả tiếng thở.
Văn Tĩnh Tiêu kiên quyết ôm cậu vào lòng,
"Đừng nhúc nhích! Nghe lời anh trai, tôi đảm bảo em có thể sống một cuộc sống rất hạnh phúc, sẽ không ai bắt nạt em nữa."