“Nếu thật sự vẫn bán không được, chúng ta lại trở về bắt cá, chỉ trì hoãn thêm một ngày thời gian thôi mà, phần đó cũng có thể kiếm lại từ chỗ Lý đại thúc.”
“Phụ thân…… Chúng ta chỉ cần đi vào trong thành một canh giờ thôi cũng được, gần như vậy, nếu không qua đó thử xem, ta thật sự không cam lòng.”
“Phụ thân……”
Lê Tương khuyên nhiều đến nỗi có cảm giác miệng mình cũng muốn bốc khói, rốt cuộc mới thuyết phục được phụ thân nàng đồng ý.
Sáng sớm hôm sau, một nhà ba người đều mặc vào quần áo sạch sẽ nhất của mình, sau đó lên thuyền rời đi.
Dù sao cũng không phải đi ra ngoài bắt cá, Lê Tương lập tức đề nghị hai người bọn họ dẫn nương đi theo, đến lúc đó nếu như không bán được tương mỡ cua, cũng coi như cho cả nhà đi du ngoạn một lần.
Lê Giang tất nhiên cũng đồng ý với đề nghị này, mỗi ngày hắn đều bận bận rộn rộn, không có nhiều thời gian ở bên cạnh thê tử, ngẫm lại cũng thấy thật áy náy, coi như lần này là một cơ hội hiếm có đi.
Một nhà ba người đã chuẩn bị thỏa đáng, chỉ chờ Ngũ Thừa Phong vừa lên thuyền, lập tức đã xuất phát.
Sau khi Ngũ Thừa Phong lên thuyền, hắn lại theo thói quen, đang muốn vén mành lên tìm Lê Tương mang thanh trúc và que than ra học viết chữ, kết quả khi vén mành lên lại nhìn thấy một người nữa, hắn vội vàng chào hỏi.
“Quan thẩm…… chào buổi sáng.”
Quan thị chán ghét Kiều thị nhưng lại không phản cảm với Ngũ Thừa Phong, thậm chí còn hơi thương tiếc một chút cho hài tử mệnh khổ này.
Thấy hắn đứng ở cửa khoang thuyền, bà cũng vẫy tay với hắn nói: “Tứ oa mau vào đây ngồi.”
Lê Tương yên lặng lấy ra một cái băng ghế nhỏ đặt ngay đối diện với mình.
Thấy vậy, Ngũ Thừa Phong cũng không nói mình thích ngồi ngây ngốc ở trên đầu thuyền nữa, hắn dứt khoát thoải mái bước vào khoang thuyền.
Vừa ngồi xuống, hắn đã chú ý tới hôm nay hai mẫu nữ này ăn mặc quá mức sạch sẽ ngăn nắp.
“Thẩm muốn dẫn Tương muội muội đi họp chợ sao?”
Vốn chỉ tùy ý hỏi một câu, kết quả hắn lại nghe được Quan thẩm nói muốn vào thành!
Vào thành!!
Người kia cũng ở trong thành!
“Đại Giang thúc, hôm nay ta không tới bến tàu nữa, ngươi dẫn ta cùng vào thành đi!”
“……”
Thật đúng là Lê Giang không nghĩ tới, vốn dĩ hắn chỉ tính dẫn theo một người, hiện tại đã biến thành một mình hắn dẫn theo ba người.
Hơn nữa nếu tứ oa lên thuyền nhà hắn đi vào trong thành, vậy khẳng định trở về sẽ không có tiền công đưa cho Kiều thị, đến lúc đó sẽ phát sinh cái gì, càng nghĩ hắn càng cảm thấy đau đầu.
Lê Tương cũng đã được chứng kiến sự lợi hại của Kiều thị, cho nên không muốn chọc thêm phiền toái cho mình, sau đó, nhân tiện lấy cớ qua ngồi ngắm phong cảnh, để ngồi xuống đối diện với Ngũ Thừa Phong rồi lấy tay huých hắn một cái.
Ngũ Thừa Phong: “……”
“Chuẩn bị tốt hai mươi đồng bối mang về cho nương của ngươi đi, đừng để bà ta làm ầm ĩ đến nhà ta.”
“Ngươi cứ yên tâm đi.”
Ngũ Thừa Phong nhịn không được cười một cái.
Muốn vào thành, vậy phải cho thuyền đi ngược dòng, vì vậy cần tốn đại khái khoảng hơn nửa canh giờ, đi thuyền trong khoảng thời gian dài như vậy cũng khiến người cảm thấy mệt mỏi.
Ngũ Thừa Phong hơi xấu hổ nếu hắn cứ ngồi cùng hai mẫu nữ Lê Tương ở trong khoang thuyền, vì vậy, hắn dứt khoát lấy cớ ra đuôi thuyền giúp đỡ Lê Giang chèo thuyền.
Sau nửa canh giờ, thuyền cũng đã cập bến tàu thành An Lăng.
Ngũ Thừa Phong ước định xong xuôi thời gian trở về với Lê gia, sau đó hắn trực tiếp chia tay bọn họ ở bến tàu, mà ba người Lê gia lại là từ bến tàu lui ra, tiếp tục rẽ phải tiến vào đoạn sông ở sâu bên trong thành An Lăng.
Cả tòa thành An Lăng, ngoại trừ bên ngoài là sông An Lăng, bên trong thành vẫn còn một con sông bảo vệ thành, uốn lượn vòng quanh bốn phương thông suốt.
Ban đầu hai bên bờ sông đều là những hộ gia đình cư ngụ, sau này phần lớn những căn nhà đó đều được chuyển thành cửa hàng.