Hai huynh đệ bắt chước cách làm của Lê Giang, lột nội tạng và má cua, sau đó vừa lẩm bẩm sao muốn ăn lại phiền toái như vậy, vừa thoăn thoắt tay vừa bẻ vừa gặm cực kỳ hăng say.
Rất nhanh, một bình gốm luộc cua đã cạn đáy.
“Phì, đột nhiên cảm thấy ba mươi mấy năm ta đã sống uổng phí rồi. Món ăn ngon như vậy mà mỗi ngày ta đều bỏ lỡ, bắt được cũng vứt hết xuống sông.”
Hai huynh đệ liên tiếp ăn thêm mấy con nữa, lúc này mới nhớ tới chuyện chính.
“Đại Giang, hôm nay ta tới đây một phần vì tò mò sau khi biết tin ngươi thu cua lông, thứ hai là đi trên sông hồi lâu cũng không gặp các ngươi nên mới cố ý đi tìm.”
Cừu Tứ Hải lại xách hai thùng cua lông ra.
“Để ta giữ lại vài con, chờ buổi tối trở về cho người trong nhà nếm thử, còn tất cả những thứ này đều cho ngươi hết.”
Nói xong hai huynh đệ ném thùng đựng mấy con cua xuống, lôi kéo nhau cùng lên bờ.
Lê Tương nhìn cảnh này lại thấy trong lòng đầy hy vọng. Nếu hai huynh đệ Cừu gia không tới, nàng cũng muốn tìm người ăn thử rồi mang tin tức cua lông không có độc truyền ra bên ngoài.
Bằng không chờ tới sau này khi tất cả mọi người phát hiện ra tương mỡ vàng được có nguyên liệu là cua lông, chỉ sợ tất cả đều chịu không nổi chuyện này, không cách nào chấp nhận nổi.
Chờ tới khi tin tức cua lông không có độc còn ăn rất ngon, được lan truyền ra ngoài, lại tới khi tất cả những gia đình đánh bắt cá trên sông đều bắt đầu ăn con cua, như vậy, một khi chuyện tương mỡ vàng được khám phá ra, cũng chẳng có gì phải sợ.
Đương nhiên những chuyện này chỉ là Lê Tương tưởng tượng ra mà thôi.
Sau khi ăn xong cơm trưa, đôi phụ thân nữ nhi lại bắt đầu mang theo những bình đựng tương mỡ cua đi khắp các con phố xem có thể tìm được cơ hội bán tương mỡ cua và tương gạch cua hay không.
Từ trấn đông đi tới trấn tây, Lê Tương đã tìm được vài hàng bán đồ ăn nhẹ nhưng đều bị người ta từ chối.
Những người chủ quản ở đó đầu tiên đánh giá quần áo bọn họ đang mặc trên người, sau đó mới xem xét tới thứ đồ họ mang theo.
Không hề có người nào giống Lý Đại Niên, biết người lại biết hàng.
Lăn lộn cả ngày, chỉ nhận được kết quả như thế này, hai người cũng có chút nhụt chí. Chẳng qua rất nhanh sau đó Lê Tương đã điều chỉnh được trạng thái tâm lý của mình.
Vạn sự khởi đầu nan, người bắt đầu gây dựng sự nghiệp, bao giờ cũng gặp phải những phiền toái nhất định, chỉ cần khắc phục được, lại tiếp tục kiên trì xuống, người thắng lợi nhất định là nàng!
“Phụ thân, ngày mai ngươi có thể mang ta đi bán trong thành hay không?”
“Hả???”
Đôi tay chèo thuyền của Lê Giang đột nhiên trở nên run rẩy, suýt chút nữa đã buông cả sọt tương trên tay xuống đất.
“Tương Nhi, ta nghĩ, chúng ta cứ nên thành thành thật thật đi đánh bắt cá thôi. Loại tương mỡ vàng kia chỉ cần ngẫu nhiên làm là được. Ta thấy có thể cung cấp cho chủ quán Lý đã ổn lắm rồi, như vậy nhà ta cũng có thêm chút thu vào.”
Hắn vừa nghe nữ nhi nói muốn đi vào trong thành, đã biết nữ nhi đang suy nghĩ chuyện gì rồi.
Đúng, trong thành phồn hoa, cho nên cơ hội cũng nhiều hơn trấn trên. Nhưng loại cơ hội này có tới hay không, chẳng ai nói trước được.
Tuy hai ngày này bán được không ít đồng bối, nhưng cũng chậm trễ chuyện bắt cá, cân nhắc nhiều thứ liên quan, kỳ thật cũng cũng không kiếm được bao nhiêu tiền.
Vì vậy trong lòng hắn cũng cảm thấy không ổn lắm, cầm tiền trong tay cũng cảm thấy bỏng.
Lê Tương thở dài một hơi, muốn gây dựng sự nghiệp, sợ nhất chính là không được người nhà ủng hộ. Nghe ý tứ trong lời phụ thân, nàng cũng hiểu hắn đang nản lòng nên nghĩ tới chuyện rút lui rồi.
“Phụ thân, mặc kệ thế nào, chúng ta đã làm ra thứ này rồi, hiện giờ lại có điều kiện trong tay, kiểu gì cũng nên tới trong thành thử thêm một lần nữa.”