Bẫy Rập

Chương 5: Bị cắm đến phun ra ℕướƈ Ŧıểυ

Khi Xuân Vũ tỉnh lại, hạ thân hai người vẫn dính chặt lấy nhau, người đàn ông nằm đè trên người của cô, cái tay nắm chặt mông cô, vẻ mặt thỏa mãn.

Đây là lần đầu Xuân Vũ quan sát hắn gần như vậy.

Cái mũi cao thẳng, đôi môi mỏng, đôi mắt thanh mảnh, hàng lông mi cong vυ't còn có làn da đẹp đến mức khiến người người ghen tị kia.

Thoạt nhìn hắn giống như một người thiếu niên chưa trưởng thành.

Nhưng mà dáng người lại phi thường cường tráng, bắp tay to lớn cùng cặp đùi rắn chắc, đúng là thân hình mà bất kỳ người đàn ông nào đều muốn hướng tới.

Tuy nhiên dù cho có ưu tú như thế nào, còn không phải vẫn làm chuyện của một súc sinh hay sao.

Xuân Vũ lau nước mắt đang giàn dụa trên mặt, đẩy cơ thể người đàn ông sang một bên, muốn đi vệ sinh.

Đêm qua bị người đàn ông này rót một bụng chất lỏng, trướng không chịu được, cô cần giải quyết nhu cầu sinh lý cấp bách này.

Nhưng không nghĩ tới, còn chưa đem đồ vật của người đàn ông đi ra, cô đã cảm nhận được cái vật đó đang từ từ cứng lên.

Xuân Vũ choáng váng, khuôn mặt tái nhợt vì sợ hãi, lại nghe thấy âm thanh ma quỷ vang lên “Vợ à, em muốn đi đâu?”

Lý Thước đã tỉnh lại, thuận thế túm chặt lấy cánh mông của Xuân Vũ, làm cho dươиɠ ѵậŧ lần nữa cắm vào, sau đó lại rút ra thọc vào.

Theo lần trừu cắm đi vào, chất lỏng đυ.c ngầu đêm qua bị trào ra, làm cho khăn trải giường đều lộn xộn.

Xuân Vũ chịu không nổi, muốn phản kháng nhưng cơ thể lại khồng còn sức, muốn nói chuyện nhưng giọng đã bị khản. Cơ thể mềm như bông nằm trên giường, mặc cho người đàn ông xâm nhập, hạ thể trướng đến không nổi.

Khi người đàn ông ra vào, nhu cầu muốn đi tiểu càng mãnh liệt hơn, cho đến cuối cùng Lý Thước cũng đã bắn ra.

Một dòng nước màu vàng nhỏ từ bên trong huyệt phun ra, dính lên hạ thể của cả hai người.

Chẳng mấy chốc, một cỗ hương vị tao khí lan tràn, Lý Thước cuối cùng cũng tỉnh táo, nhìn hạ thể chính mình còn dính chút chất lỏng màu vàng, ngẩng đầu kinh ngạc “Trương Lệ, em thế nhưng…”

Lời còn chưa dứt, hắn đã bị shock “Quý Xuân Vũ? Sao lại là cô?”

Nói rồi lập tức đẩy Quý Xuân Vũ ra.

Hạ thể hai người rốt cuộc cũng tách ra, dương cụ dưới thân Lý Thước đã mềm nhũn, qυყ đầυ vẫn còn sót lại ít nùng tinh bên trên, hạ thân Xuân Vũ còn lộn xộn hơn, dâʍ ŧᏂủy̠, tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn có nướ© ŧıểυ, dơ loạn không chịu nổi.

Xuân Vũ tuyệt vọng, hai con mắt hồng hồng xông ra ngoài, bước vào phòng tắm.

Tiếng nước chảy ào ào xen lẫn tiếng khóc nức nở.

Căn hộ hai phòng nhưng chỉ có một phòng tắm, Lý Thước chờ Xuân Vũ đi ra mới bước vào.

Nhưng hắn rất nhanh đã quay lại, nhìn bóng dáng Xuân Vũ đang ngồi trên sofa, có chút khϊếp đảm, rụt rè nói “Tôi xin lỗi!”

“Tối hôm qua tôi…”

“Tôi cho rằng Trương Lệ…”

“Đừng nói nữa!” Xuân Vũ chỉ cảm thấy giọng nói này thật đáng sợ và khủng bố.

“Không!” Xuân Vũ lập tức cắt đứt lời hắn “Anh là bạn trai của Lệ Lệ, phụ trách với tôi như thế nào được?”

“Nhưng cô…”

“Không, tôi không muốn!” Xuân Vũ vừa khóc vừa lắc đầu “Anh đi đi!”

“Anh đi đi!”

“Tôi sẽ giả vờ như không có chuyện gì, cầu anh mau đi đi, sau này cũng đừng tới đây nữa!”

“Xuân Vũ…” Lý Thước không biết phải nói gì, khuôn mặt trẻ con trông có vẻ vô tội và bất lực.

Xuân Vũ không nhìn được, trực tiếp đi thẳng vào phòng ngủ đóng cửa lại.

Người đàn ông ở bên ngoài phòng trong lòng tràn ngập tự trách rời đi.

Lý Thước đi rồi, Xuân Vũ mới mở cửa, tắm rửa thêm vài lần.

Nhưng mùi hương của người đàn ông giống như đã khắc sâu vào trong xương, tắm như thế nào cũng không tẩy sạch được.