Bẫy Rập

Chương 4: Bé ngoan ăn kẹo que nào (2)

Lý Thước cưỡi trên người cô lại phát hiện bé con dưới thân không có động tĩnh, hung tợn đánh lên mông Xuân Vũ, gào to “Đồ dâʍ đãиɠ, như thế nào chưa cao trào đã ngất?”

“Dậy, đứng dậy cho lão tử!”

“Dậy gọi baba!”

Hắn gắt gỏng chát chát vài cái, không chút thương hương tiếc ngọc nào, tư thế giống như kẻ say rượu mất trí.

Mãi hơn mười phút sau, hắn cuối cùng cũng bắn ra, qυყ đầυ vẫn dán chặt vào miệng tử ©υиɠ, cả người đè lên trên người Xuân Vũ, nhỏ giọng lẩm bẩm “Vợ hôm nay thật chặt...”

“Anh hôm nay phải thao chết cái đồ dâʍ đãиɠ nhà em!”

Nói xong hắn cũng không cần nghỉ ngơi, lại đứng dậy, ôm bảo bối đang ngất xỉu trong lòng tiếp tục trừu cắm.

Lúc Xuân Vũ tỉnh lại, hạ thân ướt đến lợi hại, bên miệng giống như chạm phải một thứ gì đó.

Vừa nóng vừa tanh

Cô trợn mắt nhìn, cự vật to lớn tím đen đang chạm vào môi mình, không ngừng thọc vào rút ra trong miệng

Mà tiểu huyệt của cô, lại đang bị ngậm trong miệng người đàn ông, đầu lưỡi không ngừng đảo quanh bên trong cửa huyệt, thỉnh thoảng lại chạm đến âm đế làm toàn thân Xuân Vũ run rẩy

“Ô…không…” Xuân Vũ mới lần đầu trải qua loại chuyện này, cái loại tư thế này quả thực quá mức biếи ŧɦái đi…

Lông mày nhăn lại thành một đường, cô mím môi muốn nhổ cái đồ vật kia ra, nhưng là thứ đó lại đè trên lưỡi cô, kích cỡ khổng lổ đang chống bên trong khoang miệng, qυყ đầυ to như quả trứng gà đè ở hàm dưới như thể dính chặt vào nhau vậy, khiến cô không thể đẩy ra.

Lý Thước phát hiện Xuân Vũ đã tỉnh lại, lập tức đứng dậy thay đổi tư thế, nửa quỳ ở trên giường, cầm cự vật cứng rắn để bên cánh môi mềm mại của cô, thô lỗ nói “Đến đây, baba cho em ăn kẹo que!”

“Không…” Xuân Vũ muốn chống cự nhưng là không kịp phản ứng, cả cơ thể đã bị hắn đè lên,muốn mở miệng kêu cứu vừa vặn tạo điều kiện thuận lợi cho côn ŧᏂịŧ cắm vào.

Cái cằm bị bàn tay to của người đàn ông nắm chặt, thừa nhận vật cứng rắn của hắn thọc ra rút vào.

Vừa tanh vừa cứng, trong miệng cô đều là chất lỏng sền sệt đặc dính.

“Bé ngoan, kẹo que của baba ăn có ngon hay không, hử?” Lý Thước ôm lấy đầu Xuân Vũ, cánh tay dùng sức nhưng giọng điệu lại vô cùng dịu dàng.

Xuân Vũ chảy nước mắt, ánh mắt tràn đầy sự thống khổ.

Tiếc là ánh sáng trong phòng mờ ảo nên Lý Thước không có nhìn thấy. Hắn chỉ lo cắm vào miệng cô, cho đến khi ý nghĩ muốn bắn xuất hiện, hắn mới rút ra, kéo hai chân Xuân Vũ cắm đi vào.

Cuối cùng miệng Xuân Vũ cũng được giải phóng, cũng mặc kệ tiểu huyệt đang bị xâm phạm, kêu lên “Cứu mạng, cứu mạng a!”

“Tôi không phải, ô ô, tôi không phải Trương Lệ…”

“Ừm, ừm, em không phải là Trương Lệ! Em là cục cưng của anh, là việc ngọc quý trong bàn tay anh!”

“Nào, kêu tiếp đi, kêu tiếp! Kêu cứu mạng, để baba thao em!”

Lý Thước hùa theo lời Xuân Vũ nói, thanh âm so với Xuân Vũ còn lớn hơn.

Một lúc sau, hàng xóm cuối cùng cũng không nhịn được, gõ gõ tường “Mẹ nó, có thể nhẹ nhàng hơn chút được không, bây giờ là nửa đêm rồi, có cần kịch liệt như thế không. Không biết cách âm ở đây không tốt à?”

Nghe thấy âm thanh trách cứ của hàng xóm, Xuân Vũ thấy được hi vọng, muốn phát ra âm thanh cầu cứu nhưng lại bị đôi môi của người đàn ông che lại.

Đầu lưỡi cực nóng của người đàn ông mạnh mẽ xâm nhập, Xuân Vũ không kịp tránh né, liều mạng kháng cự.

Xuân Vũ muốn thoát khỏi hắn, nhưng người bên trên quá mức cường thế, đầu lưỡi điên cuồng quấn lấy. Hai người vừa hôn vừa cắn kịch liệt.

Mãi đến khi Xuân Vũ hít thở không thông, hoàn toàn không còn sức lực phản kháng, hắn mới buông tha cô, tiếp tục nâng hai chân Xuân Vũ, hung hăng cắm vào.

Trừu cắm mấy trăm cái, hai viên bi to lớn nặng nề đánh vào mông Xuân Vũ, bộ ngực trắng sữa cũng toàn dấu vết xanh tím, hoa huyệt tràn ngập nùng tinh nóng bỏng.

Cuối cùng, Lý Thước hoàn toàn nằm trên người Xuân Vũ, miệng ngậm lấy đầṳ ѵú của cô, hạ thân vẫn điên cuồng đưa đẩy, bắn ra luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ cuối cùng bên trong tử ©υиɠ cô rồi chìm vào giấc ngủ

….