Thầy Sờ Cốt

Chương 19

(Bắt đầu từ chương này, truyện sẽ có vài bạn edit cùng Cá để tăng nhanh tốc độ, dù Cá đã beta lại nhưng giọng văn có thể vẫn hơi khác. Thông báo đến đây là hết)

Edit: Lạc Như

Beta: Cá

Vu Đồng giương mắt nhìn bảng điện tử trong thang máy nhảy lên từng số một, cuối cùng khi dừng lại ở số 32 thì thang máy mở ra, mấy tên vệ sĩ lần lượt đi ra.

Vu Đồng cẩn thận đi theo sau bọn họ, quan sát kiến trúc thì tầng này toàn là phòng tổng thống.

Đi tới trước hai cánh cửa được sơn bóng loáng đang đóng chặt cuối hành lang, gã đầu trọc nhấn chuông cửa.

Chỉ chốc lát, cửa được kéo ra, người mở cửa cũng là một tên vệ sĩ.

“Bốn người các cậu canh chừng bên ngoài.” Đầu trọc chỉ chỉ bốn tên vệ sĩ bên trái của mình: “Còn lại theo tôi vào trong.”

“Vâng.”

Đầu trọc đi trước, Vu Đồng đi theo sau gã. Vào trong phòng, ngoài trừ hai chữ tráng lệ thì Vu Đồng thật sự không biết nên dùng từ gì để miêu tả căn phòng này, mỗi một góc đều sáng lấp lánh, không nhiễm một hạt bụi.

Đầu trọc dẫn Vu Đồng vòng qua một bức tường, lúc này Vu Đồng mới được gặp chủ nhân thật sự.

Trên ghế salon bằng gỗ xa hoa quý giá được điêu khắc theo phong cách Tây Âu, một cặp trung niên đang ngồi đó, người phụ nữ kéo cánh tay người đàn ông, khuôn mặt tiều tụy, dù được trang điểm kỹ nhưng vẫn không thể che giấu được nỗi đau trong mắt bà. Người đàn ông đưa tay vỗ lưng người phụ nữ như đang an ủi.

Vu Đồng đoán hai người này hẳn là vợ chồng, xem ra là doanh nhân hoặc chính trị gia gì đó.

“Đã tìm được người rồi.” Cuối cùng thì trên mặt gã đầu trọc cũng hiện lên chút vui mừng, có lẽ đầu trọc thật sự rất kính trọng người đàn ông trước mặt này.

Tầm mắt của cặp trung niên rơi vào trên người Vu Đồng đang đứng sau đầu trọc, người đàn ông nói cảm ơn: “Cảm ơn cậu, A Sơn.”

Đầu trọc lắc đầu: “Anh Vương, đừng nói vậy, việc em nên làm mà.”

Người đàn ông trung niên rất khách khí với Vu Đồng, ông ta nhìn Vu Đồng: “Nên xưng hô với cô thế nào?”

Vu Đồng lưu loát đáp: “Vu Đồng, Vu hai ngang một sổ, Đồng trong ngô đồng.”

“Vu Đồng, mời ngồi.” Người đàn ông trung niên gật đầu mời Vu Đồng ngồi xuống ghế salon phía bên kia, sau đó cũng nói với gã trọc A Sơn: “A Sơn, cậu cũng ngồi đi.”

Vu Đồng và gã trọc A Sơn cùng ngồi xuống.

Vu Đồng nheo mắt nhìn cặp vợ chồng, trái lại cô không hề sợ hãi bởi cô cảm thấy hai người này không giống là người xấu.

Vu Đồng nhếch miệng nói thẳng: “Hai người tới tìm tôi là cần tôi xem giúp việc gì?”

Đôi vợ chồng trung niên nhìn nhau, người phụ nữ nhẹ nhàng hỏi: “Vu Đồng, nhìn cô cũng không lớn tuổi lắm, cô thật sự là thầy sờ cốt ư? Tôi nghe nói. . . Cô còn ông nội nữa, hình như ông của cô còn lợi hại hơn?”

Vu Đồng cười nhạt, xem ra bọn họ thấy cô còn nhỏ nên không tin tưởng cô đây mà. Đúng là trước đây ông nội của cô rất lợi hại, nhưng bây giờ chỉ còn cái đầu là lợi hại thôi, chứ chẳng sờ được cái gì nữa, cũng chẳng nhìn được cái gì hết.

Vu Đồng rất thong dong bóc vỏ khoai lang trong tay, cô thản nhiên nói: “Tôi đích thật là thầy sờ cốt, tuy còn nhỏ tuổi nhưng hai người không thể trông mặt mà bắt hình dong được. Còn về phần ông nội của tôi thì ông đã đi du lịch rồi, nếu như hai người thật sự muốn tìm ông thì chắc cũng chẳng tìm được đâu.”

“Vậy à…” Người đàn ông trung niên thở dài nói.

Vu Đồng cắn một miếng khoai lang, nuốt xuống rồi nói tiếp: “Ông bà chỉ cần trả tiền, tôi có thể nói hết những gì hai người muốn biết.”

Vu Đồng nhấn mạnh đây là giao dịch bằng tiền bạc với bọn họ, họ muốn biết gì thì nhất định phải dùng tiền mà đổi.

Người đàn ông trung niên gật đầu nói: “Tiền không phải vấn đề, nhưng chúng tôi vẫn muốn…”

Vu Đồng: “Muốn chứng minh năng lực của tôi?”

Hai vợ chồng gật đầu.

Vu Đồng cười khẽ, tìm cô mà lại không tin cô, phỏng chừng trước đây bọn họ cũng là loại người không tin mấy chuyện thế này, chắc đυ.ng phải chuyện gì đó cho nên mới bất đắc dĩ phải cầu cạnh loại người “Thầy Bà” như cô.

Vu Đồng rút một tờ khăn giấy từ trên khay trà rồi trải ra trên mặt bàn gỗ, cô đặt nửa củ khoai lang nướng còn lại lên tờ giấy, rồi lại đặt túi nilon đang đựng khoai lang lên trên bàn trà, ba người đang ngồi đều nhìn nhất cử nhất động của cô.

Đặt hết đồ trong tay xuống, Vu Đồng nhìn lướt qua ba người: “Trước tiên tôi sẽ sờ xương cho một trong ba người. Tôi nói, các người nghe, là thật hay giả thì xem xong sẽ biết ngay.”

“Nên biết, tôi không hề quen bất cứ ai trong ba người hết.” Vu Đồng nói thêm.

Đầu trọc A Sơn cười lạnh: “Cô thật sự không biết bọn họ?”

Vu Đồng nhìn về phía đầu trọc A Sơn, lại nhìn đôi nam nữ trung niên trước mặt thật kỹ càng, quả thật cô không biết bọn họ, chẳng lẽ bọn họ là người rất có tiếng tăm à.

Vu Đồng nói hờ hững: “Không biết.”

Đầu trọc A Sơn cười mỉa: “Hai người họ rất hay xuất hiện trên TV, cô không quen ư?”

Vu Đồng liếc nhìn đầu trọc A Sơn, cô không cam lòng yếu thế nói: “Nếu ông sợ tôi gian dối, vậy không phải để tôi sờ xương của ông là được à. Hà tất gì hết câu này đến câu khác cứ muốn xác nhận tôi có biết bọn họ hay không?”

Đầu trọc A Sơn hơi kɧıêυ ҡɧí©ɧ: “Được, vậy cứ sờ của tôi đi, tôi cũng muốn xem coi cô có thể sờ được cái gì.”

“Được thôi.”

Vu Đồng đứng lên đi tới chỗ đầu trọc A Sơn, cô cúi đầu không chút sợ hãi nhìn gã.

Vu Đồng: “Đưa tay của ông cho tôi.”

“Tay trái hay tay phải?”

“Tùy.”

Đầu trọc A Sơn cau mày nói: “Cô không lau tay hả? Vừa nãy cô mới ăn khoai lang nướng.”

Vu Đồng duỗi hai bàn tay của mình ra cho gã xem: “Rất sạch mà.”

Đầu trọc A Sơn nhìn lại, gã cau mày, tay Vu Đồng thật sự rất sạch, khóe mắt gã liếc xéo nhìn khoai lang đang đặt trên khăn giấy, đích thật là khoai nướng, sao tay cô lại không đen nhỉ.

Cặp vợ chồng trung niên cũng chú ý tới điểm này, nhìn nhau gật gật đầu.

Đầu trọc A Sơn duỗi tay trái của mình ra, Vu Đồng sờ lên, mở bàn tay của gã ra, cô nhìn thấy lòng bàn tay gã toàn là vết chai, hổ khẩu* chằng chịt sẹo, dường như trước đây đã cửu vạn rất lâu.

*khoảng mu bàn tay giữa ngón cái và ngón trỏ

Ngón tay Vu Đồng chạm vào xương bàn tay của đầu trọc A Sơn, động tác của cô nhẹ nhàng nhưng không hiểu sao lại khiến đầu trọc A Sơn nhớ tới người mẹ đã mất khi gã còn nhỏ, hốc mắt gã hơi ướt, gã nhanh chóng dùng mu bàn tay phải lau đi.

Vu Đồng khẽ mỉm cười, giọng điệu ôn hòa: “Không sao đâu, do tay của tôi khơi gợi những ký ức yếu mềm nhất trong thâm tâm của ông thôi.”

Đầu trọc A Sơn liếc cô một cái, gã không nói gì cả, mặc kệ động tác của cô.

Mất khoảng năm phút, Vu Đồng thu tay lại.

Cô nhanh chóng xem xong cuộc sống trước đây của gã, cô thở dài rồi nở nụ cười hơi cay đắng, thật ra còn có rất nhiều người sống nghèo khó hơn cả cô, nếu như đầu trọc A Sơn không gặp được người đàn ông trung niên đang ngồi trên ghế salon kia, chỉ e cả đời này sẽ phải sống trong thù hận.

Vu Đồng chậm rãi đi về chỗ ngồi của mình, cô ngồi trầm tư.

Đầu trọc A Sơn khôi phục lại vẻ lạnh lùng hung ác, gã hỏi Vu Đồng: “Cô. . . Nói xem vết sẹo ở khóe miệng của tôi từ đâu mà có đi.”

Vu Đồng nhìn về vết sẹo, từ khóe miệng hơi chếch lên trên dài ba centimet, nhìn hơi đáng sợ, nhưng cô đã xem qua cuộc sống trước đây của gã nên chỉ cảm thấy chua xót đáng thương.

Vu Đồng: “Vết sẹo đó do bố dượng của ông gây ra.”

Nghe vậy, lưng gã trọc A Sơn cứng ngắc.

“Bố ông mất sớm, mẹ ông mang theo ông tái giá, cuộc sống chỉ có thể miễn cưỡng sống qua ngày nhưng có thể tạm coi là bình yên. Nhưng không lâu sau đó, nhà máy bố dượng ông làm việc đóng cửa, ông ta không tìm được việc nên chắc đã tích tụ không ít áp lực, thế là ông ta bắt đầu uống rượu, dẫn tới bạo lực gia đình.”

Vu Đồng ngừng lại, “Muốn tôi nói tiếp không?”

“Nói đi.”

“Cuộc sống kéo dài như vậy mấy năm, bố dượng của ông sa đọa, mẹ ông chỉ có thể đi đổ bô cho người ta để duy trì cuộc sống. Có một buổi tối nọ, cha dượng của ông như thường ngày thượng cẳng chân hạ cẳng tay với mẹ ông.”

“Mẹ ông không chịu được nên cầm băng ghế đập vào đầu của ông ta, ông ta đùng đùng nổi giận đập vỡ bình rượu, cầm miệng bình quơ qua quơ lại, mẹ ông sợ hãi trốn vào một góc, ông chỉ có thể quỳ xuống ôm chân bố dượng mà cầu xin ông ta.”

“Thế nhưng. . . Miệng bình rượu vỡ kia không có mắt, cứa vào khóe miệng của ông làm ông bị thương, ông gào khóc, máu chảy không ngừng, mẹ ông không thể chịu nổi nữa mà bế ông chạy trốn.”

Vu Đồng lại dừng lại: “Được rồi, tôi nói hết rồi.”

Đầu trọc A Sơn hạ mi mắt, đột nhiên gã bật cười khàn giọng nói: “Tại sao không nói tiếp nữa?”

Vu Đồng: “Đến đây là được rồi, đủ để ông tin tôi rồi.”

Đầu trọc A Sơn nhìn như cởi mở nhưng thực ra là nham hiểm mà cười gằn hai tiếng, gã nhìn cặp trung niên: “Anh Vương, chị dâu, anh chị có thể tin tưởng cô ấy.”

“Bởi vì những người biết chuyện này. . . Đều chết hết rồi.” Giọng gã càng nặng nề hơn.

Cặp trung niên sững sờ, sau đó khôi phục vẻ bình tĩnh nhìn về phía Vu Đồng, người đàn ông mở miệng nói: “Tôi xin tự giới thiệu một chút. Tôi là Vương Minh, đây là vợ của tôi, Đường Dung.”

Vu Đồng đưa tay ra hiệu tạm dừng, cô nheo mắt nói: “Éc. . . Ông chờ chút đã, hình như tôi đã nghe qua tên của ông rồi, có phải là chữ minh (铭) cạnh chữ kim (金) không?”

“Không sai.”

Vu Đồng lấy điện thoại ra, mấy vệ sĩ ở phía sau cô định tiến lên giật lấy, đầu trọc A Sơn khoát tay ra hiệu họ đừng nhúc nhích, mấy tên vệ sĩ lại lui lại.

Vu Đồng nhanh nhẹn gõ cái tên này vào ô tìm kiếm trên điện thoại rồi ấn phím tìm kiếm, tên này liền hiện lên ở hàng đầu tiên.

Vu Đồng chậm rãi gật đầu, đôi vợ chồng này là cặp doanh nhân từ thiện rất nổi tiếng. . .

Cô từng nhìn thấy cái tên này trên Weibo, bởi thế cô mới có ấn tượng với nó.

Vu Đồng nhét điện thoại vào túi: “Ông Vương, vậy ông cần tôi giúp vợ chồng ông nhìn cái gì đây?”

Hai người hơi bối rối, Vu Đồng nhìn ánh mắt bọn họ, cô luôn cảm thấy việc này không hề đơn giản như vậy.

Vương Minh mở miệng nói: “Không phải bọn tôi.”

“Vậy là ai?”

“Là con gái của bọn tôi.”

Vu Đồng nhíu mày.

“Thím Chung, thím đẩy Tiểu Hi ra đi.” Đường Dung nói vọng về phía cánh cửa.

Vu Đồng nhìn về phía cửa, cánh cửa được đẩy ra phía ngoài, một bác gái khá lớn tuổi đẩy xe lăn đi ra, người ngồi trên xe lăn là một cô gái mang ống thở ô xy, mái tóc thưa thớt, sắc mặt trắng bệch, gầy trơ cả xương.

Cô gái được đấy đến bên cạnh Đường Dung, cô gắng gượng cười gọi: “Mẹ. . .”

Đường Dung lo lắng: “Con thấy thế nào? Có thấy chỗ nào không thoải mái không?”

“Vẫn ổn ạ. . .”

Vu Đồng nhìn cô bé kia, nghiêm túc hỏi: “Hai ông bà nhờ tôi mò cốt cho cô bé?”

Vương Minh và Đường Dung gật đầu.

Vu Đồng vẫn luôn quan sát cô bé kia, cô nghiêm túc hỏi: “Cô bé bao tuổi rồi?”

Đường Dung giành trả lời, giọng khẩn trương: “Mười tám rồi, Tiểu Hi nhà tôi mười tám rồi.”

Vu Đồng lạnh lùng nói: “Bà nói dối.”

Đường Dung nghẹn lời, bà run rẩy lặp lại: “Tiểu Hi nhà tôi đủ mười tám rồi, thật sự đủ mười tám rồi!”

“Vụ làm ăn này tôi không làm.” Vu Đồng nói chắc như đinh đóng cột.

Đường Dung rõ ràng đang nói dối, cô bé này vẫn chưa thành niên, nếu cô mà sờ thì chính là sờ xương trẻ con, đây chính là phạm vào quy tắc, chẳng phải điều tốt đẹp gì với cô cả.

Bất kể hậu quả là gì, cô cũng không chịu đựng nổi.

Vương Minh: “Vu Đồng, bao tiền tôi cũng trả, chỉ cần đồng ý.”

Vu Đồng lắc đầu: “Bao tiền tôi cũng không làm vụ này.”

Đường Dung suy sụp quỳ xuống, “Vu Đồng, tôi van cô, van cô, chỉ lần này, chỉ lần này thôi.”

Vu Đồng không hề bị lay động: “Hai ngươi đã có ý che giấu, nói vậy tức là hai người đã sớm biết quy củ của tôi rồi. Không sờ xương trẻ con chính là một trong số đó.”

Vương Minh đỡ Đường Dung ngồi lại sô pha, Vương Hi ngồi trên xe lăn an ủi mẹ: “Mẹ. . . Không có chuyện gì đâu. . . Mẹ đừng như vậy. . .”

Vu Đồng rũ mắt, hỏi lại lần nữa: “Cô bé bao tuổi rồi?”

Vương Minh nhắm mắt cúi đầu, nặng nề nói: “17 tuổi chín tháng.”

Vu Đồng thản nhiên: “Vậy đợi ba tháng sau là đủ mười tám rồi.”

Vương Minh ngẩng đầu, hốc mắt đỏ hoe, ông cắn răng: “Con bé không chờ nổi ba tháng nữa. . .”

Vương Hi nhìn Vu Đồng, cô gỡ ống thở oxy xuống, miễn cưỡng nhếch khóe miệng nói: “Chị. . . Em bị u não. . .”

“Bác sĩ nói, nếu em không làm phẫu thuật thì cùng lắm chỉ sống được hai tháng nữa, nhưng bố mẹ em không biết phương án phẫu thuật có thể thành công hay không. . . Vì thế. . .”

Vì thế mới mời cô đến xem.

Vu Đồng chạm phải ánh mắt của Vương Hi, dù cho hiện tại cô bé đang ốm yếu như vậy nhưng hai mắt vẫn sáng ngời, tỏa ra sự khát khao với cuộc sống.

Vu Đồng né tránh ánh mắt của cô bé, cô quả quyết từ chối: “Xin lỗi.”