Vu Đồng dùng chân kẹp chăn, hai tay kéo góc chăn, đồng hồ sinh học khiến cô lầm bầm một tiếng rồi dần dần tỉnh lại, mấy cái tủ quần áo bằng gỗ dần hợp lại làm một trong mắt Vu Đồng, cô hốt hoảng trợn mắt.
Vị trí này ở phòng cô không phải là cửa sổ à?
Vu Đồng cứng ngắc quay sang bên trái, trên tường chỉ có rèm cửa phong cách phục cổ Baroque đang rủ xuống, có thể tưởng tượng khi rèm cửa được vén sang hai bên, ánh nắng chiếu vào sẽ rực rỡ thế nào.
Bởi vậy… Đây không phải phòng của cô!
Vu Đồng chợt ngồi phắt dậy gãi rối tung tóc, cô nhìn lướt qua bốn phía, sao phòng này lại không có cửa nhỉ?
Hoặc là nói, cửa hơi trừu tượng rồi đó?
Cửa chỉ là một khối gỗ lung lay sắp ngoẻo trên trục.
Vu Đồng cúi đầu nhìn quần áo của mình, vẫn còn nguyên vẹn, cũng không có dấu hiệu lạ nào, cô lại quay sang nhìn tủ đầu giường, trên đó có đặt một khung ảnh màu đen, cô lại gần vừa nhìn, những người trong bức hình có Phương Thành, chắc là ảnh gia đình.
Vu Đồng nhíu mày, đây phòng của Phương Thành?
Sao cô lại ở đây?
Tiếng bước chân trong hành lang dần tới gần, Vu Đồng căng thẳng nhìn chằm chằm cửa ra vào.
Mấy giây sau, Phương Thành xuất hiện, ánh mắt không được thân thiện cho lắm.
Vu Đồng vội vàng xốc chăn xuống giường, giẫm chân trần lên sàn gỗ đi về phía Phương Thành, mấy bước đầu còn đi bình thường, mấy bước sau đã phải khập khiễng.
Ôi đậu… Gót chân phải của cô…
Thốn! ! !
Vu Đồng nhịn đau đi đến trước mặt Phương Thành, cô nhíu mày ngước lên nhìn anh.
Cô chỉ vào mình, rồi lại chỉ vào giường, cô hất cằm: “Phương Thành, giải thích.”
Một tay Phương Thành đút trong túi quần, một tay cầm cốc cà phê khẽ nhấp: “Tôi cũng muốn cho tôi một lời giải thích đó.”
“Tôi?” Vu Đồng chỉ cái mũi mình: “Tôi giải thích cái gì chứ?”
Phương Thành nhìn từ mấy mảnh vụn cửa đầy sàn đến cái giường đang bừa bộn, cuối cùng dừng lại trên đầu tóc rối bù của Vu Đồng, môi mỏng hé mở thở ra một câu: “Toàn bộ.”
Vu Đồng lặng tiếng, toàn bộ là chỉ cái gì?
“Chân đau à?” Phương Thành liếc nhìn Vu Đồng vẫn đang kiễng chân phải.
Vu Đồng gật đầu, sao lại đau vậy cơ chứ.
Phương Thành né sang một bên để Vu Đồng có thể thấy rõ cánh cửa nát bươm: “Cửa này tối qua bị cô đá một phát bật ra ngoài, cô luyện Kim Chung Tráo à? hay Thiết Bố Sam?” (Các môn võ sử dụng nội công trong truyện Kim Dung) (Nguồn edit: yennhishark.wordpress.com)
Vu Đồng trừng mắt liếc anh một cái, định lừa tộc à: “Sao tôi không có chút ấn tượng nào hết vậy?”
Phương Thành: “Cái này phải hỏi cô, cô không biết mình bị mộng du à?”
Vu Đồng giật mình: “Tôi? Mộng du?”
Phương Thành gật đầu.
“Không thể nào! Nếu tôi bị mộng du thì ông đã nói với tôi từ lâu rồi.” Vu Đồng phủ nhận.
Mặt Phương Thành vẫn lạnh tanh: “Vậy, chẳng lẽ tôi tự đá tan cửa à?”
Vu Đồng: “…”
*
Trước bàn ăn sang chảnh, tiếng nhạc du dương, đánh răng rửa mặt tết tóc xong xuôi, Vu Đồng chỉ ngậm mà không nhai mấy miếng bánh mì Phương Thành cắt cho, hai tay chống cằm, hiển nhiên là đang nhọc lòng suy nghĩ.
Cô mộng du? Không đời nào! Mộng du cái con khỉ! Không đời nào Không bao giờ có chuyện đó!
Vu Đồng nheo mắt nhìn Phương Thành, cửa do chính anh đá hỏng đúng không?
HÌnh như càng không thể nào…
“Phương Thành.” Vu Đồng gọi anh.
“Ừm?”
“Tối qua anh ngủ ở đâu?”
“Không ngủ.”
Phương Thành đi từ phòng bếp đến phòng thay đồ, Vu Đồng nhìn mặt của anh, chỗ nào cũng đẹp, chỉ có quầng mắt là thâm sì.
Vu Đồng chột dạ, có khi nào anh sẽ vì vậy mà chết sớm không…
Vu Đồng nghĩ đi nghĩ lại một hồi, cô bỗng giậm chân một cái, vừa mới giẫm xuống đất, cô đã hít sâu một hơi.
“Haiz —— ”
Chân của cô, thật con mẹ nó đau…
Cái cửa hỏng đó… Sao lại rắn vậy chứ…
Vu Đồng cắn đứt miếng bánh mì, bỏ phần còn lại vào chiếc đĩa trắng trước mặt, cô khom lưng nhìn vết sưng trên chân phải của mình, may mà không phải không nghiêm trọng lắm, hôm qua cô đã dùng hết bao nhiêu sức đây.
“Đau à?”
Phương Thành đi ra từ phòng thay đồ, đúng lúc nhìn thấy cảnh Vu Đồng đang khom lưng.
Vu Đồng ngoẹo đầu sang nhìn anh, lòng vốn buồn bực nên giọng điệu cũng không tốt lắm: “Anh thử đá cửa xem có đau hay không?”
Vừa nói xong, Vu Đồng liền hối hận.
Phương Thành đang là ông lớn của cô đó! ! ! Là hòn ngọc quý trên tay của cô! ! ! Là chủ nhà của cô đó! ! !
Vu Đồng nhanh chóng đổi nét mặt, nghĩ đến cách mấy nữ chính tỏ vẻ đáng yêu làm nũng trên TV, cô ỏn ẻn nói: “Đau, đau lắm đó, đau chết đi được í.”
Phương Thành không nói gì mà chỉ liếc cô, anh mỉm cười xoay người đi đến trước hộc tủ âm tường lục lọi hồi lâu rồi quay lại, lần lượt ném cho Vu Đồng ba món đồ.
Vu Đồng nhanh tay nhanh mắt bắt được, dầu hoa hồng? Cốt xạ hương? Bạch dược Vân Nam?
Ù ôi, đầy đủ thật đó, tam bảo trị thương cổ truyền, ai dùng cũng đều khen tốt.
“Cảm ơn.” Vu Đồng hào sảng nhướn mày.
Phương Thành giật giật khóe miệng như cười bất lực tỏ ý không cần khách sáo.
Tiếp được thuốc, Vu Đồng liếc nhìn giờ, không còn sớm nữa, cô còn phải kiếm tiền nữa.
Vu Đồng ăn như hổ đói, chỉ loáng cái đã xong cái bánh mì, cô cầm túi vải lên, nhét đống thuốc Phương Thành cho vào trong rồi khập khiễng đi tới cửa, vội vã ngoảnh mặt sang nhìn Phương Thành đang ngồi trên ghế sô pha thảnh thơi đọc báo: “Phương Thành, tôi phải đi rồi! Phải buôn bán rồi!”
Phương Thành cũng không có phản ứng cô.
Vu Đồng mở cửa đi ra ngoài, rồi lại nghĩ tới cái gì đó nên lại thò đầu vào nói: “Phương Thành, buổi tối lại gặp! Tối nay nhất định sẽ trị mất ngủ cho anh! Tiện thể giải thích cho anh luôn!”
Phương Thành ngẩng đầu lên thì cửa đã đóng cái bốp rồi.
Quên mất nói với cô, phải đền tiền sửa cửa rồi…
*
Vu Đồng chắc là người duy nhất đi xe ba bánh điện ra vào khu nhà cao cấp của Phương Thành.
Bây giời mới là sáu giờ sáng, nhân viên bảo vệ nhìn cô với ánh mắt ngờ ngợ, Vu Đồng hiểu, cô nghèo, cô keo kiệt, cô khác hẳn những người ở đây. Nhưng cô cũng không còn cách nào khác, cuộc đời vốn bất công, kiếm ăn thôi mà, tập mãi cũng thành thói quen.
Dỉn xe ba bánh điện ra khỏi khu nhà, Vu Đồng vẫn đi mua khoai lang và củi nướng khoai như trước kia.
Sau khi chất đầy phần sau của xe, Vu Đồng bắt đầu tìm kiếm chỗ mới để bán khoai lang, trước đó bà nội của Phương Thành tìm kiếm cô rất gắt gao, cứ ba ngày cô lại phải đổi chỗ một lần, tìm chân cầu nào đó chưa có ai rồi chiếm chỗ bán khoai, may mà những quầy khác tính tình tốt, bằng không đã tống cổ cô đi rồi.
Vu Đồng lái xe ba bánh lượn lờ hồi lâu mới tìm được một chỗ tạm coi ** là rộng rãi.
(**: raw là vậy, Cá k biết chém sao)
Đồ ăn sáng bán ở mấy nơi như thế này kiểu gì cũng chạy, người trẻ tuổi thích những thứ nhanh, đơn giản, thuận tiện, dễ mang theo, bây giờ cô chỉ cần nướng mấy lò khoai là được, không cần lo không bán được.
Vu Đồng lấy điện thoại ra xem giờ, sắp bảy rưỡi rồi, giờ bán chạy nhất đã sắp tới.
Không ngoài dự đoán, sau bảy rưỡi, giờ cao điểm đi làm bắt đầu, Vu Đồng buôn bán không ngơi tay.
Sau tám rưỡi, giờ cao điểm đã qua, trước sạp chỉ lưa thưa vài người, Vu Đồng nhàn rỗi nên ngồi xuống cạnh xe, nhấc bàn chân phải đau âm ỉ lên, cô móc thuốc Phương Thành cho từ trong túi vải ra, thoa lên gót chân và mắt cá chân rồi nhẹ nhàng xoa bóp.
Cô vừa xoa vừa hơi mất tập trung, lông mày nhíu hết lại, cô không thể nhớ được tối hôm qua mình đã làm gì.
Cô chạy đi đâu chẳng được, sao cứ phải chạy lên giường Phương Thành cơ chứ, nếu không phải Phương Thành tốt bụng thì e là anh đã coi cô là loại con gái “sồn sồn” rồi ném cô ra khỏi cửa rồi.
Éc… Còn cả cánh cửa nữa…
Phương Thành không nói phải bồi thường, cô có thể quỵt được không nhỉ. Đồ đạc ở nhà Phương Thành cũng không rẻ, nhưng ngặt nỗi cô lại nghèo rớt mồng tơi, Vu Đồng đau khổ vò đầu bứt tai hét lên.
Bỗng, Vu Đồng bị mấy bóng dáng cao lớn che khuất mặt trời, cô cau mày, bàn tay vẫn tiếp tục xoa mắt cá chân giả bộ không thèm đếm xỉa tới, cô ngẩng đầu nhìn về phía mấy người đang đi tới.
“Mấy anh mua khoai ạ?” Vu Đồng cười nhạt đánh giá mấy người vừa đến này.
Vẫn còn may, không phải mấy người cô quen đến để trả thù, nếu không, với cái chân què này của cô thì đừng hòng về được.
Mấy người đang bao vây xe khoai lang của Vu Đồng là bảy tám gã đàn ông kính đen đeo tai nghe, ăn mặc cao cấp, Vu Đồng vừa nhìn liền biết lại là vệ sĩ nhà có của.
Trong đó có một tên vệ sĩ tránh sang một bên, một người đang ông trung niên đầu trọc có một vết sẹo bên khóe miệng đi đến, tướng mạo hung dữ, ánh mắt sắc bén, gã đứng chắp tay, mở miệng hỏi: “Thầy sờ cốt?”
Giọng nói hơi buồn nôn, Vu Đồng dường như có thể nghe được cục đờm đang mắc nghẹn trong cổ họng gã ta.
Vu Đồng đon đả trả lời: “Đúng, đúng là thầy sờ cốt.”
Mấy ngày nay cô vì tránh bà nội của Phương Thành nên thường xuyên đổi chỗ, vậy mà vẫn có người có thể tìm được cô, chứng tỏ đám người này đã theo dõi cô rất lâu rồi.
Xem ra, chuyện làm ăn này cô không muốn làm cũng phải làm rồi.
Gã đầu trọc ra dấu tay xin mời: “Tiên sinh nhà tôi đã đợi cô rất lâu rồi.”
Vu Đồng nhìn theo hướng gã chỉ, mấy chiếc xe đang đỗ ngay ngắn ở ven đường.
Vu Đồng thả lại thuốc vào trong túi, xỏ giày rồi đứng lên, cô thản nhiên nói: “Vậy còn xe của tôi…”
Gã trọc nói: “Sẽ mang đi cùng.”
Vu Đồng cầm túi nilon từ trên xe rồi cho mấy củ khoai vào để xách theo, cô nói với gã trọc: “Vậy đi thôi.”
Gã nghiêm túc hơi mỉm cười, làm dấu xin mời, Vu Đồng vừa nhìn thấy bản mặt cười của gã đã cảm thấy rùng mình.
*
Mấy chiếc xe chạy bon bon về phía khách sạn năm sao lớn nhất, xa xỉ nhất thành phố, Vu Đồng líu lưỡi, cô đang được trải nghiệm biến tướng của cảm giác cô dâu ngồi xe hoa.
Cơ mà không biết nhà nào mà phô trương vậy nhỉ, chỉ đón thầy sờ cốt như cô mà cũng làm rình rang thật đó, đúng là không sợ người khác biết được.
Xe dừng lại, có người khác mở cửa xe cho Vu Đồng, bề ngoài nhìn có vẻ là để cô có cảm giác như ở nhà, nhưng Vu Đồng liếc nhìn đống vệ sĩ đang bu xung quanh cô như ruồi, có khác gì bày thiên la địa võng không.
Bây giờ cô mà trốn đi thì chắc chắn sẽ bị đánh cho chẳng khác gì cứt chó, không chừng còn chết không toàn thây.
Vu Đồng âm thầm cắn răng, hôm nay thật là xúi quẩy.
Dưới sự “hộ tống” của đám người, Vu Đồng tiến vào đại sảnh khách sạn, cô ngắm nhìn xung quanh, cực kì ít người, hoàn toàn không phù hợp để chạy trốn.
Đúng lúc cô đang bị đám người vây quanh chờ thang máy chuyên dụng, một chiếc thang máy khác “Đinh” một tiếng mở ra, Vu Đồng bị bao vây kín mít, vừa thấy bóng dáng của người nọ, cô liền sững sờ, nhìn rất quen, là…
Tiếp đó, cô dùng diễn xuất đoạt giải Oscar lấy khoai lang từ trong túi nilon ra rồi buông lỏng tay ra, khoai lang rơi trên mặt đất, mũi chân đá một cái, khoai lang chen qua khe chân đám người lăn ra ngoài, cô đau lòng kêu lên: “Ấy ấy! Khoai lang tổ truyền của tôi!”
Vu Đồng làm bộ đυ.ng phải mấy tên vệ sĩ, xoay người nhặt củ khoai lang, lúc sắp thực hiện được ý đồ, một đôi giày da lọt vào tầm mắt của cô, một bàn tay đầy vết chai nhặt củ khoai lang lên cho cô, Vu Đồng đứng thẳng dậy nhìn về gã trọc.
Gã đưa khoai lang cho Vu Đồng, lạnh lùng nói: “Khoai lang.”
Vu Đồng nhận lấy, trong lòng thẩm chửi: Đệt…
Cô vừa định xoay người thì có người gọi cô lại.
“Vu Đồng?”
Vu Đồng sững sờ quay đầu lại nhìn về phía sau lưng gã trọc, thân hình của người đó thẳng tắp, mày kiếm khí phách, đôi mắt màu hổ phách đang nheo lại nhìn cô.
Vu Đồng cười một tiếng chào hỏi: “Hàn Húc, thật khéo quá.”
Người vừa ra khỏi chiếc thang máy chuyên dụng khác chính là Hàn Húc, Vu Đồng không hề nhận lầm.
“Đinh ——” Thang máy trước mặt Vu Đồng đến rồi.
Gã trọc ngăn ánh mắt Vu Đồng lại: “Mời đi.”
Vu Đồng khẽ gật đầu, cô tránh sang bên cạnh nhìn thẳng vào mắt Hàn Húc một cái rồi mới vào trong, Vu Đồng bước vào thang máy, vệ sĩ theo sát phía sau vây chặt không còn đường lui.
Gã đầu trọc quay lại liếc nhìn Hàn Húc, tay Hàn Húc đút trong túi áo vest, anh cũng quét mắt nhìn gã một cái, hai người đối mặt trong khoảnh khắc rồi Hàn Húc mới xoay người rời đi.