Phóng viên đang ngồi trong phòng khách chỉ định của Cố thị, phóng viên được mời tới cần hỏi cái gì đều đã được thông qua. An Ca và Cố Sâm lên sân khấu, cứ nói theo bản thảo đã chuẩn bị là được.
Sau khi hai người đến nơi, trợ lý của Cố Sâm cùng nhân viên làm việc hướng dẫn cả hai lên sân khấu.
Cố Sâm mặc dù tỏ ra lạnh lùng, tầm mắt vẫn không khống chế liếc xuống bàn tay đong đưa của An Ca.
Quả thật nhỏ hơn mình.
Có điều ngón tay cứng nhắc như muốn nắm lại, đong đưa không có quy luật, tựa như có hơi luống cuống.
Cố Sâm thấy lạ, hơi nghiêng mặt nhìn An Ca.
Phát hiện nét mặt của An Ca hơi cứng, sắc mặt trắng hơn bình thường, môi mím lại còn có chút nứt nẻ.
Cố Sâm luôn có thể nhìn sắc mặt của người khác để đoán suy nghĩ trong lòng, hắn hơi kinh ngạc hỏi, “Cậu căng thẳng?”
“Ừ.”
An Ca thành thật gật đầu, nhỏ giọng nói, “… Có một chút. Anh không có nói với tôi là phát sóng trực tiếp, tôi lo… Lát nữa nói không tốt.”
Hắn vốn không quen đứng trước đám đông, công việc cũng chỉ mỗi ngày ngồi trước máy vi tính, đối mặt với mấy con số. Hôm nay đột nhiên như ngôi sao đứng trước camera, rồi còn phát sóng trực tiếp lên TV Vừa nghĩ tới dáng vẻ bây giờ của mình, bị hàng ngàn ánh mắt chú ý tới, trong lòng An Ca không biết làm sao.
Cố Sâm kinh ngạc hơn là buồn cười, “Cậu vậy mà lại…” căng thẳng?
Đứa con xuất thân từ nhà giàu từ nhỏ đã sống trong ánh đèn. Hắn từ nhỏ đã biết phải kiểm soát tâm trạng trước mặt mọi người, dùng mặt nạ che đi ngôn ngữ và cử chỉ của mình.
Chuyện này sau khi trưởng thành gần như đã thành thói quen hằng ngày, mà tiểu thiếu gia nhà họ An, cũng có thân phận tương tự như hắn, giờ phút này lại căng thẳng. Cố Sâm cho tới bây giờ cũng không để ý An Ca là người như thế nào.
23 tuổi, con trai độc nhất của chủ tịch An thị. Được hai ông bà bảo vệ rất tốt, cũng cưng chiều khiến tính cách ngạo mạn, muốn làm gì thì làm. Nhưng chưa bao giờ trải qua tranh đoạt lợi ích trong công ty lẫn đấm đá lẫn nhau. Sau hôn lễ bị người ta bỏ thuốc xém tiêu, mới bắt đầu hiểu ra lòng người hiểm ác, đột nhiên trở nên trầm ổn hiểu chuyện hơn.
Hắn lần đầu tiên ý thức An Ca nhỏ hơn mình, từ tuổi tác, kinh nghiệm, bàn tay, vóc dáng đều nhỏ hơn, cơ thể gầy gò trông như hơi dùng sức một chút là có thể bị người ta kiểm soát.
Cố Sâm bất giác bước chậm lại, đi sau An Ca nửa bước, trông tư thế giống như là đang bảo vệ đối phương. Cũng hơi cúi thấp đầu ghé sát An Ca, nhỏ giọng nói, “Có tôi ở đây, cậu đừng căng thẳng.”
Âm thanh ấm áp vờn bên tai, không khỏi làm người ta an tâm hơn.
An Ca ngẩng đầu nhìn hắn cười, “Được.”
Bọn họ đã đi tới trước bậc thang.
Phía trước có đặt một máy quay phim, vô số tiếng chụp tanh tách hướng về phía họ, đèn flash chớp nháy khiến An Ca không nhìn rõ bậc thang, chẳng qua vẫn theo bản năng mỉm cười nhìn về phía trước mà thôi.
Khi hắn lên sân khấu, căn bản không để ý dưới chân có dây điện của máy quay phim bắt qua.
An Ca không cẩn thận vấp phải.
Cơ thể mất thăng bằng, trong nháy mắt ngã về phía trước.
Tiêu rồi!
Trong lúc An Ca té xuống đất, nhìn thấy đèn flash chớp nháy cùng thảm đỏ rất gần, trong đầu nghĩ:
Phát sóng trực tiếp, mất hết cả mặt!!
Nhưng mà trước một giây tiếp đất, đột nhiên có một cánh tay ôm choàng lấy eo hắn, dùng sức kéo hắn trở về.
An Ca được kéo vào một l*иg ngực ấm áp, thân thể nặng nề tựa lên bờ ngực rắn chắc.
Là Cố Sâm, kịp thời chụp lấy hắn.
An Ca giống như bắt được cọng rơm cứu mạng trong kinh hoảng, hai tay lập tức nắm chặt áo Cố Sâm để giữ thăng bằng.
Mặt còn chưa tỉnh hồn, nói với Cố Sâm, “Cám… cám ơn anh.”
Đôi mắt to tròn như con nai hoảng hốt nhìn hắn, con ngươi đen bóng trong sáng như thiếu niên ngờ nghệch.
Cố Sâm vốn định lập tức buông tay, nhưng thấy dáng vẻ này của An Ca làm hắn siết chặt hơn.
Trong lòng chỉ có một suy nghĩ: Tiểu thiếu gia này, sao eo cũng nhỏ vậy.