Sau Khi Nam Phụ Pháo Hôi Trầm Mê Kiếm Tiền

Chương 23

Năng lực của hai phòng quan hệ công chúng của hai tập đoàn lớn rất mạnh, An Ca còn chưa ăn sáng xong, bài giải thích thanh minh đã được đăng lên các trang mạng.

Bài thanh minh có ghi rõ thời làm sinh viên An Ca cũng không ép ai nghỉ học cả. Thái độ mạnh mẽ bày tỏ sẽ điều tra sự việc rõ ràng, tìm được người ở sau lưng tung tin vịt bôi xấu danh tiếng An gia và Cố gia, giao ra cho luật pháp xử lý.

An Ca lần đầu tiên được biết cái gọi là tư bản thao túng dư luận, mười phút trước còn mắng chửi rất nhiệt tình, bây giờ đã đổi chiều gió.

[Tôi thấy lạ, thời này là thời nào rồi mà bị ép nghỉ học, chuyện lớn như thế cũng không ai biết?]

[Chủ top chắc là kẻ thù rồi, cố tình bôi đen.]

[Người ta vừa mới cưới, đã lấy chuyện cũ theo đuổi người khác ra nói, đúng chuyện khiến người ta ghét bỏ!]

[Tôi cảm thấy mục tiêu hẳn là Cố thị, ai cũng biết Cố Sâm thành lập công ty mới, bây giờ đang thì là để làm dao động thị trường không phải à?]

Mặc dù vẫn còn nhiều lời bình luận pha trộn, nhưng càng nhiều hơn là phát biểu bằng thái độ tỉnh táo. Thậm chí còn xuất hiện bình luận nói An Ca bị hất nước bẩn.

An Ca trở về phòng mình thì nhận được điện thoại của An Thừa Lâm.

An Thừa Lâm lo lắng hỏi, “Tiểu Ca, con với Cố Sâm không sao chứ?”

An Ca thấy lạ: Con với Cố Sâm có thể xảy ra chuyện gì?

Nhưng rất nhanh hắn đã hiểu ý An Thừa Lâm. Dẫu sao chuyện này cũng là vì năm xưa nguyên chủ theo đuổi học trưởng mà gây ra.

An Thừa Lâm đang lo Cố Sâm sẽ ghen vì An Ca từng thích người đàn ông khác.

Hắn cười nói, “Ba yên tâm đi. Cố Sâm không dễ giận vậy đâu.”

An Thừa Lâm nhẹ giọng trách móc, “Con cũng vậy, nhìn coi ngày xưa con đã làm gì. Kết hôn rồi thì phải kiềm lại, không thể như trước cứ nông nỗi, gây ra hậu quả nghiêm trọng.”

An Ca vâng dạ, hỏi, “Tim mẹ không tốt, ba đừng để chuyện này làm mẹ kích động.”

An Thừa Lâm lại lấy cơ hội giáo dục con trai, “Mẹ con không sao, chuyện dẫn dắt dư luận như thế này, ba mẹ trải qua nhiều rồi. Cây to gió lớn, biết có người ở sau lưng nhìn chằm chằm mình, sau này làm chuyện gì cũng phải cẩn thận hơn.”

Lại hỏi, “Đúng rồi, con với Quý Hạo có liên lạc với nhau không?”

An Ca lạnh đi, cố ra vẻ ung dung, “Không có, anh Quý Hạo thế nào ba?”

An Thừa Lâm nói, “Không có gì, chẳng phải con nói muốn tới công ty làm sao. Ba sắp xếp lại một chức vị cho con, phó quản lý phòng tài vụ, thế nào?”

An Ca vội hỏi, “Phó quản lý? Vậy quản lý chính là ai?”

An Thừa Lâm cười khẽ, “Mẹ con.”

An Ca thở phào nhẹ nhõm.

Trong trí nhớ của nguyên chủ, Trình Quý Hạo luôn muốn vào phòng tài vụ của An thị. Hắn suy đoán, Trình Quý Hạo sở dĩ có thể ung dung nắm An thị trong tay, nguyên nhân chủ yếu là vì nắm giữ quyền hạn quản lý kế toán của công ty.

Mà bây giờ, An Thừa Lâm giao chức vị đó cho hắn.

Hắn cũng biết trải qua chuyện lần trước, An Thừa Lâm sẽ đề cao cảnh giác với Trình Quý Hạo.

“Con không muốn vào phòng tài vụ?” An Thừa Lâm hồi lâu không thấy An Ca trả lời, trong lòng không khỏi suy nghĩ, khuyên nhủ, “Chức vị này công việc đúng là rườm rà, bây giờ con có thể không xem hiểu bảng báo cáo kế toán, ba sẽ dạy cho con…”

“Cám ơn ba!”

An Ca cười nói, “Con làm được.”

Sau đó còn nhõng nhẽo hỏi, “Ba, con có thể kiêm nhiều chức không?”

An Thừa Lâm khựng lại, qua mấy giây mới nói, “Chỉ cần con có bản lĩnh. Nói đi, con muốn đi đâu?”

An Ca: “Phòng vận dụng tài sản có được không ba? Với hạng mục hợp tác với Cố thị, con cũng muốn tham gia.”

An Thừa Lâm cười sang sảng, “Đừng nghĩ ăn có một miếng là béo lên. Vận dụng tài sản không có giống con chơi cổ phiếu đâu. Còn mở rộng thị trường nữa, con có biết mấy thứ này không?”

An Ca: “Chẳng phải ba nói ba sẽ dạy con sao, ba dạy con, con sẽ học thật giỏi.”

Lúc hai ba con nói chuyện, Tề Tĩnh ở bên cạnh sốt ruột muốn nghe nhưng lại không nghe được gì.

Thấy An Thừa Lâm cúp máy, bà lo lắng kéo ông hỏi, “Sao rồi? Sao rồi? Tiểu Ca có vì mấy chuyện trên mạng mà không vui không, nó không gây gỗ với Tiểu Sâm chứ? Hai cha con nói cái gì phòng tài vụ phòng vận dụng gì gì, Tiểu Ca muốn tới công ty đi làm hả?”

An Thừa Lâm không trả lời, cười mỉm nhìn Tề Tĩnh hồi lâu, mới nói một câu, “Đứa con trai bị chúng ta nuông chiều thành hư, có thể bắt đầu hiểu chuyện rồi.”



Cố gia.

Đới Nhã cũng xả giận với Cố Tín Hồng, “Ban đầu cũng biết tiểu tổ tông của An gia luôn làm người ta lo lắng, mới cưới có hai ngày đã quậy um sùm như vậy. Sớm biết thì đã không chấp nhận hôn sự này rồi!”

Cố Tín Hồng: “Bà cứ nói mãi, chẳng phải đang giải quyết đây sao? Với lại chuyện này cũng không hoàn toàn trách An Ca, đối phương lấy chuyện cũ của An Ca ra nói, mũi dùi là nhắm vào chúng ta. An Ca cũng coi như người bị hại.”

Đới Nhã: “Đứa bé nó nếu đàng hoàng thì làm gì có chuyện cho người ta nắm thóp. Khó trách còn chưa tốt nghiệp đại học, lo yêu với đương. Tiểu Sâm của chúng ta chỉ lo học kinh doanh, làm gì có thời gian để yêu đương, bây giờ kết hôn với tiểu thiếu gia như vậy, thật là đau lòng cho Tiểu Sâm nhà chúng ta.”

Cố Tín Hồng: “Haiz, được rồi, được rồi, ban đầu cũng là Tiểu Sâm tự đồng ý cuộc hôn nhân này. Hơn nữa làm sui với An gia, chúng ta được rất nhiều lợi ích. Không nói tới công ty của Tiểu Sâm, chỉ tính tới Cố thị của chúng ta, cổ phiếu hai bữa nay đã tăng 5%.”

Hai người đang nói chuyện thì Cố Sâm gọi điện tới.

Cố Tín Hồng vội vàng ra hiệu cho Đới Nhã đừng cằn nhằn nữa.

Đới Nhã đương nhiên hiểu ý ông.

Gia đình hòa thuận vạn sự hưng, cho dù trong lòng bất mãn, ba mẹ vẫn hy vọng hôn nhân của con cái viên mãn.

Đới Nhã cười ung dung bắt máy, “Tiểu Sâm hả con, mấy chuyện trên mạng giải quyết xong rồi. Buổi chiều con với Tiểu Ca tham dự họp báo là coi như xong chuyện này.”

Cố Sâm vẫn trầm ổn tỉnh táo như trước, “Con biết rồi, bên con đang tìm người đăng bài, chưa tới hai ngày là có thể tìm ra. Mấy năm nay chúng ta gây thù oán quá nhiều, ba mẹ ở ngoài cũng cẩn thận một chút.”

“Nè.” Đới Nhã nói, “Chuyện này của Tiểu Ca con cũng đừng so đo với nó. Lúc đi học theo đuổi bạn trai cũng là bình thường. Lấy nhau rồi thì là người một nhà. Con có thể không hài lòng lắm về Tiểu Ca, nhưng tình cảm có thể bồi dưỡng từ từ. Con thấy ba với mẹ hồi xưa cũng là xem mắt, bây giờ cũng thành cặp vợ chồng già rồi đây.”

“Mẹ!”

Cố Sâm có chút không nhịn được cắt ngang, “Buổi chiều con phải tham gia họp báo với An Ca, bây giờ phải đi chuẩn bị.”

Đới Nhã thở dài trong lòng, nhẹ giọng dặn, “Được rồi, lúc gặp phóng viên đừng quên đeo nhẫn.”

Cố Sâm hơi sững sốt, hắn cũng quên mất.

“Show ân ái” trước mặt phóng viên, sao có thể không đeo nhẫn được.

Cố Sâm cúp điện thoại, kiếm trong tủ quần áo, lấy ra chiếc nhẫn cưới.

Sau đó nhắn cho An Ca một tin: Đi thôi, nhớ đeo nhẫn cưới.

An Ca nhận được tin nhắn: ???

Nhẫn cưới gì?

An Ca ở trong phòng suy nghĩ, hôm làm đám cưới Cố Sâm đúng là có đưa cho nguyên chủ chiếc nhẫn, chỉ có điều nguyên chủ đeo không vừa nên ném rồi.

… Ném rồi.

An Ca nhìn lên trời than thở.

Cũng may nhẫn nam thiết kế đơn giản, chỉ cần kiếm chiếc tương tự đeo lên ngón áp út là được, cũng chẳng ai cẩn thận tới mức đi soi có phải là nhẫn đôi không. Vừa may nguyên chủ cũng có mấy chiếc khác, An Ca kiếm một chiếc đơn giản đeo vào, nhắn cho Cố Sâm: Tôi đeo chiếc khác có được không?

Lại sợ Cố Sâm suy nghĩ nhiều, tìm một lý do lấy lệ: Nhẫn anh đưa to quá đeo không vừa, làm rơi mất ở sân cỏ, không tìm thấy.

An Ca còn chụp bàn tay đeo nhẫn của mình cho Cố Sâm: Anh nhìn xem vầy cũng có thể lừa người ta, dù sao phóng viên cũng sẽ không để ý đây có phải nhẫn đôi không.

Trong hình là bàn tay của một người đàn ông, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng.

An Ca hẳn là đứng chụp trước cửa sổ, ánh mặt trời chiếu vào làm bức ảnh nhuộm vàng, khiến cho bàn tay càng thêm trắng trẻo. Ngón áp út đeo một chiếc nhẫn bạc, ánh lên vẻ sáng bóng của kim loại, để trên bàn tay này càng dễ thấy hơn.

Hắn mua nhẫn cưới chỉ cho hôn lễ nên làm rất qua loa, căn bản không để ý tới kích cỡ. Đeo vào ngón tay mình thì vừa, còn vào ngón tay tiểu thiếu gia thì rộng?

Cố Sâm nhìn bàn tay trong tấm ảnh, bĩu môi, “Tay nhỏ như vậy, ăn cái gì không biết.”