Chung Tử Yên "ồ" một tiếng, đưa két sắt cho Dương Tu Chúc rồi chạy vào phòng bếp, căn bản không quan tâm đến sự tồn tại của ông lão đang khoanh tay nghiêm túc xem tin tức quốc tế trên tivi ở ghế sofa.
"Dương tiên sinh." Vệ Hàn Vân chào hỏi người sắp nổi trận lôi đình: "Đây là quà đáp lễ của tôi và Tử Yên."
Nụ cười của Dương Tu Trúc cứng đờ hỏi: "Đưa két sắt làm quà? Thật sự rất đặc biệt."
"Quà tặng quý giá trước khi đem đi tặng, đương nhiên phải làm cho đàng hoàng. Két sắt và giấy đóng gói cũng giống nhau thôi." Vệ Hàn Vân nói.
Dương Tu Trúc: "......" Nhưng đây là két sắt do Đức sản xuất, hơn trăm vạn một cái thì phải.
Có loại giấy đóng gói đắt như vậy à?
Dương Tu Trúc cảm thấy Vệ Hàn Vân không nên xuất hiện ở nhà mình.
Người đàn ông mặc đồ tây đơn giản thoải mái, đứng trong căn chung cư này không hợp chút nào.
Vệ Hàn Vân không phải người dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, từ nghèo khó phấn đấu cho tới bây giờ. Khi vừa ra đời, anh đã đứng là thiếu gia ngậm thìa vàng, sớm đã đứng trên đỉnh cao của quyền lực.
Nhưng Vệ Hàn Vân đứng trong căn phòng 80m² này rất ung dung tự tại, đảo khách thành chủ làm động tác mời: "Chúng ta đến phòng khách nói chuyện chứ?"
Dương Tu Trúc vô ý thức nghe theo: "À, được được, mời đi bên này, tôi đi pha trà." Anh ta nói xong, hơi lúng túng xác nhận: "Vệ tiên sinh uống trà chứ? Long Tỉnh phổ thông."
"Không sao." Vệ Hàn Vân ôn tồn, lễ độ gật đầu, mấy tới bên cạnh ông cụ đang thở phì phò, để két sắt trước mặt ông: "Dương tiên sinh, mở ra xem một chút đi."
Ông cụ mười phần cảnh giác, nhìn Vệ Hàn Vân: "Tôi chẳng biết cậu là ai, cũng đừng hòng lừa tôi! Tôi còn chưa già đến mức đó!"
Vệ Hàn Vân bình tình đọc mật khẩu: “Ngài xem qua rồi nói tiếp."
Ông cụ đeo kính lão lên rồi nhập mật khẩu, xoay trái xoay phải, cuối cùng cũng mở được cửa két sắt, nhìn thấy bên trong có mấy tờ giấy mỏng xếp chồng lên nhau.
"Hừ, cậu đừng cho rằng cứ tùy tiện đưa chút đồ vật lòe loẹt là có thể......" Ông mới nói được một nửa thì khϊếp sợ nghẹn lại: "Bach! Brahms! Beethoven!* Cậu...... Cậu lấy đâu ra nhiều vậy...... Đây đâu phải rau cải trắng mua ngoài chợ đâu!"
(*Johann Sebastian Bach là một nhà soạn nhạc, nghệ sĩ organ, vĩ cầm, đại hồ cầm, và đàn harpsichord người Đức thuộc thời kỳ Baroque.
Johannes Brahms là một nhà soạn nhạc, nghệ sĩ dương cầm và chỉ huy dàn nhạc người Đức.
Ludwig van Beethoven là một nhà soạn nhạc cổ điển người Đức.)
"Xem ra ngài đã nhận." Vệ Hàn Vân mỉm cười.
Hai tay thầy Dương run nhè nhẹ: "......" Không, không được, nếu như nhận thật, thì sư đồ đang ở trong bếp kia không nhận được rồi.
Có mấy đồng tiền bẩn thì ngon sao!
"Đây là quà mà Tử Yên mua cho ngài." Mặt mày Vệ Hàn Vân ôn hòa: "Nếu như ngài không hài lòng thì bỏ đi, tôi giữ lại cũng không dùng."
Tay thầy Dương run mạnh hơn trước: "Cậu xem đây là lời mà một người nên nói sao! Đây không phải là báo cũ, muốn bỏ là bỏ, đây là bản thảo quý giá của bậc thầy về âm nhạc cổ điển đấy! Cái gì mà bỏ đi?!?!"
"Ngài không đành lòng sao?" Vệ Hàn Vân lễ phép đưa tay ra giúp đỡ: "Có cần tôi làm thay ngài không?"
Thầy Dương vô thức ôm 3 tờ bản thảo vào lòng: "Đây là kho tàng văn hóa quan trọng trong lịch sử âm nhạc nhân loại!"
Ông vừa lui ra sau vừa giận sôi lên: "Chết tiệt, tưởng có tiền là muốn làm gì thì làm sao!"
Thầy Dương quả thật không muốn nhận mấy bản thảo Vệ Hàn Vân đưa cho, ông biết rõ Vệ Hàn Vân đến với mục đích trả lại ân tình mà Chung Tử Yên thiếu ở chỗ này.
Chung Tử Yên thiếu một món quà tặng cho các bậc tiền bối trong lĩnh vực âm nhạc, cô Tiềm vỗ tay làm chủ, đưa bản thảo Schubert trong nhà cho Chung Tử Yên, đến một xu cũng không lấy.
Tục ngữ nói bắt người tay ngắn, vốn có ý kéo gần quan hệ giữa hai bên.
Chờ ở chung hòa thuận, thầy Dương có thể thu nhận đồ đệ một lần nữa, nể mặt bản thảo nên Chung Tử Yên cũng không tiện cự tuyệt.
Đây không có nghĩa là ép mua ép bán mà chỉ là một mẹo xã giao trong xã hội.
Nhưng kế hoạch của thầy Dương còn chưa kịp bắt đầu đã đã chết yểu, vì chồng của Chung Tử Yên mang quà đáp lễ gấp ba lần.
Bây giờ nếu nhận, ngược lại sẽ thành nợ nhân tình. Còn nếu không nhận ...
Chẳng lẽ thật ông lại trơ mắt nhìn Vệ Hàn Vân vứt bỏ ba báu vật này ư?
Ông cụ tính tình nóng nảy nhất thời rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, hung dữ trừng mắt nhìn Vệ Hàn Vân vài cái rồi đột nhiên nhảy từ ghế sofa xuống, cất bước nhỏ chạy vào phòng bếp tìm vợ đang nấu ăn.
Thấy ông đi vào, cô Tiềm một chút mặt mũi cũng không cho, vung nồi xẻng như đuổi ruồi bọ: "Ông đứng đây vướng tay vướng chân thật đấy, mau cút ra ngoài đi!"
Ông cụ: "..."