Hiệp Đồng Hôn Nhân Giúp Ta Thực Hiện Tài Vụ Tự Do

Chương 58

Học hỏi kinh nghiệm từ Hoa Song Song xong, Chung Tử Yên mới hài lòng, quay đầu lên tiếng chào hỏi Vệ Hàn Vân, nói mình đi chơi game.

Cô ở trên đảo mua mấy bộ trang bị và thẻ trò chơi, tất cả đều để nguyên dạng mang về.

Đương nhiên quản gia đề nghị cô mỗi lần mang một bộ thôi, nhưng Chung Tử Yên luyến tiếc, vì thế mang hết theo bên người.

Dù sao máy bay cũng trống chỗ.

Chung Tử Yên vuốt ve quả cầu vàng, thái độ tràn ngập yêu thương, trong thời gian cô vào phòng bếp nấu canh, quản gia đã dẫn người sắp xếp xong các thiết bị trò chơi của cô ở khu giải trí dưới tầng hầm.

Vệ Hàn Vân: “......” Thấy Chung Tử Yên đang chuẩn bị lên thang máy, anh gọi cô lại: “Đợi chút.”

Chung Tử Yên nghi hoặc quay đầu nhìn anh.

Vệ Hàn Vân nói: “Buổi chiều không có việc gì thì ra ngoài với tôi, lần trước em còn nợ tôi một ân tình…..”

Chung Tử Yên lập tức hiểu rõ anh ám chỉ cái gì: “Chuyện bản thảo đó hả? Anh cũng đi cùng chứ?”

Sự chú ý của cô về trò chơi đã bị anh kéo đi phân nửa.

“Đúng, dù sao hôm nay đang lúc rảnh rỗi.” Vệ Hàn Vân nhìn đồng hồ đeo tay: “Hiện tại đi ngay ngay, em gọi điện thoại hỏi thăm hai vị kia đi.”

Phương Nam: “......” Thật sự không có rảnh rỗi đâu, cố ý sắp xếp một ngày như vậy, anh nghĩ tôi sung sướиɠ lắm sao?

Chung Tử Yên chắc hẳn đã suy nghĩ về vấn đề này, nghe thấy Vệ Hàn Vân nhắc nhở, cô miễn cưỡng tạm dừng chơi game, gọi cho cô giáo Tiềm trước đó đã trao đổi thông tin liên lạc.

Ngày đó ông ấy nổi giận, căn bản không cho cô số điện thoại.

“Con muốn đến đây ư?” Giọng của cô giáo Tiềm vui vẻ: “Thật đúng lúc, tới đây ăn cơm trưa đi, hôm qua con trai cô mới về, ông già nhà cô đang rất vui, mua nhiều đồ ăn lắm, cô đang lo không ăn hết đây."

“Con đưa người đi cùng được không ạ?” Chung Tử Yên hỏi ý.

“Là chồng của con à?” Cô giáo Tiềm sáng tỏ: "Chỉ cần không chê nhà của cô nhỏ, chê tay nghề của cô bình thường thì cô rất hoan nghênh."

Chung Tử Yên cảm thấy cô giáo Tiềm nấu ăn rất ngon, là hương vị của đồ ăn ngày thường quen thuộc.

Cô vừa cúp điện thoại, nói lại chuyện này với Vệ Hàn Vân, quản gia đã đi chuẩn bị xe.

Phương Nam đi một chuyến, khi trở về mang theo một cái két sắt nhỏ rồi lên xe với bọn họ.

Mãi cho đến khi đứng dưới lầu của một tòa chung cư bình thường, không có gì nổi bật, Phương Nam mới đưa két sắt cho Vệ Hàn Vân.

Chung Tử Yên thấy két sắt kia khá nặng, không thể để cho ông chủ của mình tự cầm được, nhanh chóng cầm lấy nó: "Đi thôi."

Phương Nam nhìn động tác đơn giản mà thô bạo của cô, không khỏi cảm thán, nghĩ lại dáng vẻ món đồ này được nhân viên bảo an đeo găng tay trắng, nâng niu cẩn thận từng chút một sau khi hội đấu giá kết thúc.

Hơn thế nữa, chắc chắn sẽ có người đau lòng, nhưng là ai? Anh ta không thể nói.

Khu chung cư cũ này không có thang máy, Chung Tử Yên xem sức nặng của két sắt bằng không, đi lên tầng cao nhất. Vừa định nhấn chuông cửa, Vệ Hàn Vân đã ngăn cô lại: "Còn có một việc."

Anh lấy một đôi nhẫn kiểu dáng đơn giản từ trong túi áo vest.

"Quan hệ vợ chồng." Vệ Hàn Vân nói, l*иg vào tay cô, không đeo cho mình mà đưa chiếc nhẫn đến trước mặt Chung Tử Yên.

Một tay Chung Tử Yên cầm két sắt, tay kia nhận chiếc nhẫn, hoàn toàn không nghĩ nhiều, tự nhiên phối hợp đeo chiếc nhẫn nam có phần mộc mạc lên ngón áp út của Vệ Hàn Vân, xoay xoay để xác nhận kích cỡ.

Sau đó cô mới đưa tay ấn chuông cửa.

Người mở cửa không phải là thầy Dương hay cô giáo Tiềm, mà là một người đàn ông trẻ tuổi, gương mặt thanh tú.

Anh ta kéo cánh cửa ra, thấy Chung Tử Yên thì hơi sững sờ một chút, một lúc sau mới phản ứng kịp: "Chung tiểu thư? Mời vào, cha mẹ tôi chờ cô lâu rồi."

‘Thái độ rất bình thường, nếu như không đứng ngây ra một lúc thì mình cũng không nhìn ra anh ta đang bất ngờ.’ Vệ Hàn Vân nghĩ.

Đương nhiên Chung Tử Yên không nhận ra, chỉ gật đầu: "Làm phiền rồi."

Người đàn ông trẻ tuổi nghiêng người nhường đường, anh gãi tai của mình: "Thật có lỗi, nhà hơi nhỏ nên lúc đi lại khá khó, hai người cứ tự nhiên."

"Tôi là Vệ Hàn Vân." Vệ Hàn Vân chủ động đưa tay chào hỏi người đàn ông trẻ tuổi: "Xưng hô như thế nào?"

Ánh mắt người đó nhìn Vệ Hàn Vân phức tạp: "Anh.....Ngài không cần tự giới thiệu, đương nhiên tôi nhận ra ngài. Tôi tên Dương Tu Trúc."

Vệ Hàn Vân nở nụ cười: "Tử Yên nói lần trước đã nhận được sự giúp đỡ của bố mẹ anh, nên tôi đến đây để cảm ơn." Anh nói xong thì vẫy tay với Chung Tử Yên: "Đưa cho anh ấy đi."