Hiệp Đồng Hôn Nhân Giúp Ta Thực Hiện Tài Vụ Tự Do

Chương 38

Câu hỏi này làm dòng máu yêu tinh Chung Tử Yên nổi dậy: "Rừng cây, cây bạch dương."

Trợ lý thiết kế ở bên cạnh lập tức cúi đầu ghi chép.

"Rất hay, tiếp theo là câu hỏi thứ ba!" Nhà thiết kế lật sang bức tranh tiếp theo: " m nhạc cũng là một phần hoàn thiện không thể thiếu trong đám cưới. Phu nhân thích thể loại nhạc nào? Nhạc pop, nhạc cổ điển, nhạc rock, hay nhóm ca sĩ nổi tiếng nào? Chỉ cần đó là nguyện vọng của phu nhân, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức có thể.”

Chung Tử Yên cảm thấy mời Lý Duệ đến đây trực tiếp thật đúng đắn, người quen cũng dễ sử dụng.

Nhưng đứng ở góc độ giúp ông chủ tiêu tiền, Chung Tử Yên cúi đầu suy nghĩ một chút, liền tìm thấy một đoạn ký ức mà Lí Duệ từng nhắc tới: "Dàn nhạc giao hưởng hoàng gia Đan Mạch."

Phương Nam: "Phụt .." Vì nó có từ "hoàng gia" trong tiêu đề, đương nhiên nó không phải một dàn nhạc có thể dễ dàng mời được bằng tiền.

Nhà thiết kế hơi sững lại: "... Đương nhiên không có vấn đề gì, tôi sẽ cố gắng hết sức thương lượng giúp phu nhân."

Sau khi hoàn thành một bộ câu hỏi, bao gồm các khía cạnh về ăn uống và ti tỉ vấn đề khác, nhà thiết kế cuối cùng cũng cất chiếc máy tính bảng đi.

Chung Tử Yên thở phào nhẹ nhõm, cô nghĩ mọi chuyện đã kết thúc.

Kết quả, nhà thiết kế đứng dậy rời đi, cười nói: "Về phần đồ ăn, lần sau tôi sẽ đưa trưởng nhóm đầu bếp cùng các danh mục món ăn đến hỏi ý kiến

của phu nhân.”

Chung Tử Yên: "..." Ý là… cô còn phải thử đồ ăn cho cả đám cưới trước sao?

... Chờ đã, điều này có vẻ có khả năng.

“Ngoài ra, còn có những phần quà được phát cho khách mời, đây cũng là một phần rất quan trọng và tượng trưng cho vị thế của cô dâu chú rể trong xã hội ngày nay.” Nhà thiết kế nói: “Những món quà là ấn tượng cuối cùng của đám cưới, nội dung chuẩn bị càng sang trọng thì ấn tượng của khách mời về đám cưới càng sâu, vì vậy mong phu nhân hãy suy nghĩ thật kỹ ".

Chung Tử Yên nghĩ một lúc, đề nghị một cách đơn giản và có chút thô lỗ: "Sẽ rất tốt nếu cô mạ vàng vào món quà lưu niệm."

Phương Nam: “Cô có sẵn sàng gói vàng rồi đem nó đi tặng không?"

Chung Tử Yên: "..." Cô dừng lại hai giây, sau đó đổi ý: "Kim cương, đặt kim cương."

Cuộc sống tiêu tiền, nấu ăn, bóc hàng chuyển phát nhanh trôi qua không được mấy ngày, mấy nhà thiết kế không ngừng thúc giục, Chung Tử Yên cuối cùng cũng phải rời thành phố đến đảo Claude khảo sát.

Trước khi lên đường cô đã hỏi ý kiến của ông chủ, Vệ Hàn Vân nói rằng gần đây anh rất bận rộn, kêu Vệ Hàm Yên đi cùng với cô.

Vệ Hàm Yên hết sức vui vẻ ngồi máy bay tư nhân từ Yến Đô bay tới, mang theo bốn cái vali lớn.

Nếu không phải máy bay tư nhân, Chung Tử Yên cảm thấy ký gửi là cả một vấn đề lớn.

Chung Tử Yên đến sân bay đón người, mở cửa xe ra hiệu cho Vệ Hàm Yên bước vào, nói: “Đảo không lớn lắm, nhưng bãi biển khá được, thím chưa đi đến đó, nhưng có thể là ngọn núi hoang dã.”

“Giống như rừng Amazon sao?”

Chung Tử Yên suy nghĩ một chút về mấy bản sao thảm họa mà mình trải qua: “Không hẳn là khốc liệt như vậy, thím bảo vệ con.”

Vệ Hàm Yên đỏ mặt, ôm lấy cô bằng cả hai tay: “Thím nhỏ tốt quá đi!”

Lúc Chung Tử Yên đang muốn lên xe, điện thoại di động vang lên.

Cô ngồi vào, xem tin nhắn nhảy ra trên màn hình, sau đó im lặng nhìn điện thoại một lúc.

“ Thím nhỏ làm sao vậy?” Vệ Hàn Vân nhẹ nhàng dùng ngón tay chọt Chung Tử Yên.

“Có người không biết bằng cách nào tìm được thông tin liên lạc của thím.” Chung Tử Yên suy nghĩ một chút, không trả lời, thoát khỏi màn hình tin nhắn, vứt điện thoại sang một bên.

Mặc dù là số lạ, nhưng đối phương đã tự giới thiệu, nói mình tên là Trầm Bội Bội.

Chung Tử Yên nhìn lời mở đầu, không cần nhìn phía sau cũng biết đối phương là ai.

Không phải là “nữ chính” sao.

Nhưng vấn đề là, số điện thoại di động của cô không quá con số 10 con số, tại sao Trầm Bội Bội lại có được, còn đặc biệt gửi tin nhắn dài như vậy cho cô.

Chung Tử Yên đọc tin nhắn, đầu tiên Trầm Bội Bội kể lại ngắn gọn vụ tai nạn trong tiệc rượu để chứng tỏ thân phận của mình, tiếp theo là bài luận văn 200 chữ bày tỏ sự xin lỗi một lần nữa, sau đó hỏi về sức khỏe Chung Tử Yên, hỏi xem quần áo có hư hỏng hay không, giải thích rằng gần đây đã tiết kiệm được một số tiền từ việc đi làm thêm, có thể bồi thường nếu cần thiết.

Chung Tử Yên không biết bộ lễ phục hôm đó bao nhiêu tiền, chỉ biết sau buổi tiệc hôm đó, cô chưa từng thấy nó xuất hiện bao giờ

Cô nghi ngờ người ở Vệ gia đều mặc quần áo một lần rồi vứt, căn bản không cần xây phòng quần áo.