Sau khi xuống máy bay, Lục Dũng gọi lại cho Trần Tĩnh Di, hai người nói chuyện một lúc rồi cúp máy, Lục Dũng nghe thư ký báo cáo trên xe công tác, sau khi đến khách sạn, Lục Dũng nhận được cuộc gọi từ đối tác. Thu xếp công việc xong, hắn đưa thư ký đến công ty của đối phương.
“Lục Dũng, cà phê, ah!” Một tách cà phê bốc khói đổ trên quần của Lục Dũng, Trần Phương lập tức lấy giấy ăn, liên tục chà lau trên quần của Lục Dũng.
“Đủ rồi!” Lục Dũng hung hang nắm lấy tay cô ta, gọi điện thoại xong, không lâu sau đã có người giao quần áo cho Lục Dũng, đối tác cũng tới hiện trường, sau khi hai người thương lượng xong, Lục Dũng đưa Trần Phương rời đi.
" Lục tổng... Hôm nay em thật sự không cố ý ..." Trần Phương cắn môi dưới, nước mắt lưng tròng nói.
Lục Dũng liếc cô ta một cái, “Quên chuyện hôm nay đi, tôi không muốn lại có lần sau!”
Lời nói của Lục Dũng là cảnh cáo, Trần Phương cắn môi dưới gật đầu, Lục Dũng nhìn khuôn mặt của cô ta, rất trắng, rất nhỏ, nghĩ đến việc bàn tay của cô ta va chạm với côn ŧᏂịŧ của mình là cố ý hay vô tình, rồi lại lắc đầu, đem ý nghĩ vừa rồi ém xuống.
Sau khi trở lại khách sạn, Lục Dũng trực tiếp đi vào phòng tắm tắm rửa, côn ŧᏂịŧ đã cứng ngắc ở trên xe, hắn nắm lấy côn ŧᏂịŧ trong tay to, nghĩ đến Trần Tĩnh Di, tốc độ của tay ngày càng nhanh hơn.
"Vợ ~ ưm! Hai viên trứng cũng muốn được liếʍ!" Bàn tay to xoa nắn hai viên trứng, rồi nắm lấy côn ŧᏂịŧ, bàn tay to xoa càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh, lỗ nhỏ tại qυყ đầυ hé mở nhẹ, nước nóng dội trên côn ŧᏂịŧ, thủy dịch chảy xuống từng đợt.
Lục Dũng ngẩng đầu lên, tay di chuyển nhanh hơn, điện thoại trên bệ rửa mặt vang lên, Lục Dũng mắt điếc tai ngơ, lần lượt dùng hai tay vuốt ve côn ŧᏂịŧ, cuối cũng một tay vuốt ve viên trứng bên dưới, tay kia nhanh chóng vuốt côn ŧᏂịŧ, qυყ đầυ càng ngày càng lớn, bạch quang lóe lên, qυყ đầυ phun ra một cỗ tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt, theo vách tường chậm rãi chảy xuống ......