Ngoan, Đừng Sợ Anh

Chương 15

edit: Olwen

Chuông vào lớp tiết tự học vang lên, lớp học đang ầm ĩ lập tức yên tĩnh. Kỷ Diệu quay đầu nhìn bàn trống phía sau buồn bực, bọn họ đi ăn cơm thôi mà lâu vậy sao.

Mãi đến ba phút sau, Bối Doanh Doanh mới vào lớp.

Cô ngồi xuống, Kỷ Diệu quay đầu vẻ mặt tò mò: “Này, sao cậu về một mình? Không phải hẹn bọn Du Hàn đi ăn cơm à?”

Động tác lấy sách trong cặp của Bối Doanh Doanh ngừng lại, chậm rãi lắc đầu.

Sau đó cô nhìn ghế trống bên cạnh, nhẹ giọng hỏi:

“Du Hàn chưa đến à?”

“À… chưa đến, tớ còn tưởng hai cậu đi cùng nhau.” Kỷ Diệu quan sát sắc mặt của cô, thấy hơi kỳ lạ:

“Cậu sao thế? Tâm trạng không tốt à?”

Bối Doanh Doanh im lặng chốc lát, ngẩng đầu lên cười: “Không sao.”

Cô ngồi ở bàn cuối tổ bốn, thấy Cố Anh đang ngồi một mình ở bàn thứ hai từ dưới lên tổ ba.

Nên hết tiết tự học đầu tiên, cô đi lên nói với Cố Anh vài câu, sau đó trở về, bắt đầu thu dọn sách vở.

Cô nói với Kỷ Diệu: “Tớ đổi chỗ nhé, tớ ngồi cùng bàn với Cố Anh.”

Cô vừa dứt lời, Kỷ Diệu còn chưa kịp phản ứng, đã nghe thấy cửa “Ầm” một tiếng.

Mọi người đồng loạt nhìn sang, phát hiện là Du Hàn đến. Chỉ thấy sắc mặt cậu lạnh băng, vì toát mồ hôi nên áo sơ mi dính trước ngực.

Con ngươi Bối Doanh Doanh co lại, cúi đầu xuống, đầu ngón tay nắm chặt quai cặp.

Sau đó cô cảm nhận được, ghế bên cạnh bị kéo ra, nam sinh ngồi xuống.

Kỷ Diệu hoàn hồn, hỏi cô bằng âm thanh chỉ hai người có thể nghe được: “Gì? Cậu muốn ngồi cùng bàn với Cố Anh? Tại sao?”

Kỷ Diệu nói xong, nam sinh bên cạnh cô vẫn tiếp tục uống nước.

Sắc mặt Bối Doanh Doanh cứng đờ, không dám nhìn người bên cạnh, nhẹ giọng giải thích:

“Không có gì, tớ muốn chuyển lên phía trước ngồi… Nhìn thấy bảng rõ hơn.” Cô nói xong, trực tiếp cầm cặp đứng lên đi đến chỗ ngồi mới.

Không biết.

Ánh mắt nam sinh trở nên lạnh hơn.

Cô ngồi bên cạnh Cố Anh, quay đầu sang cười một cái, hai người bắt đầu buôn chuyện, lúc này, Bối Doanh Doanh liếc nhìn về phía Du Hàn, thấy cậu đứng lên, cầm cặp trực tiếp rời khỏi lớp.

Cô giật mình, thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại cảm thấy chóp mũi cay cay.



Hôm sau, Bối Doanh Doanh vào lớp, vô thức đi đến tổ bốn, nhìn thấy bàn trống không mới nhớ ra mình đã chuyển chỗ.

Cô đi đến chỗ mới ngồi xuống, các bạn trong lớp cũng dần dần phát hiện ra chuyện này, bàn tán ầm ĩ.

Bối Doanh Doanh cố gắng khiến cho mình không để ý những lời này.

Trước khi vào lớp, lão Trương bước vào lớp, thông báo:

“Các em, lớp ta lại có thêm một bạn mới chuyển trường, chúng ta vỗ tay hoan nghênh.”

Mọi người ngạc nhiên nhìn ra cửa lớp, thấy một cô gái mặc áo khoác da, quần đùi đen, đội mũ lưỡi trai đi vào.

Cô nhìn cả lớp, nhai kẹo cao su, sắc mặt bình thản: “Trịnh Hi.”

Dưới lớp nhiều người nhìn đến ngây người, có người nhỏ giọng bàn luận: “Wow, ngầu thật.”

Bối Doanh Doanh cũng là lần đầu nhìn thấy con gái như này, nhìn qua cũng mang đến cho người ta một làn gió nổi loạn.

Lão Trương chỉ cho cô chỗ ngồi ở bàn cuối tổ hai, không quên nhắc nhớ: “Từ ngày mai bắt đầu mặc đồng phục…”

Trịnh Hi ngồi xuống, tay đút túi quần nhìn xung quanh, thời khắc nhìn thấy Du Hàn, ánh mắt tạm ngừng.

Sau đó coi như không có chuyện gì nhìn sang chỗ khác.

Tổ hai và tổ ba cách nhau rất gần, vị trí của Bối Doanh Doanh và Trịnh Hi cách nhau không đến 30 cm, sau khi tiết học bắt đầu, Bối Doanh Doanh thấy cô lấy sách Ngữ Văn ra, mở không có mục đích, cô chủ động nói cho Trịnh Hi số trang cụ thể, còn nhiệt tình nhắc nhở tí nữa sẽ có bài kiểm tra.

Trịnh Hi nghe xong, gật đầu: “Cảm ơn, cậu tên gì?”

“Bối Doanh Doanh.”

Trịnh Hi nhét kẹo cao su vào miệng, lắc lư người.

Ừ, thật đáng yêu.



Sau khi hết tiết, Bối Doanh Doanh đến phòng nước, đang lấy nước, nghe thấy mấy giọng nữ vang lên sau lưng.

Là ba chị em Ti Quỳ, Liên Lâm và Liễu Tuyết.

“Ây da, mấy cậu thấy không, người nào đó không ngồi cùng bàn với Du Hàn, hôm nay mặt trời mọc phía Tây sao?”

“Đúng thế, bình thường không phải rất dính Du Hàn sao? Hôm nay sao lại chuyển chỗ rồi?”

“Cái này còn cần đoán sao? Chắc hẳn là bị Du Hàn chán ghét rồi đuổi đi, nên mới lên làm bạn cùng bàn với Cố Anh.”

Bọn họ nhìn Bối Doanh Doanh, ánh mắt đầy sự mỉa mai châm chọc.

Rõ ràng là nói cho cô nghe.

Lưng Bối Doanh Doanh cứng đờ, sắc mặt trắng bệch, còn chưa nói gì, một nữ sinh bước ra từ nhà vệ sinh bên cạnh, nhíu mày, vừa rửa tay, vừa nhìn bọn chị em Ti Quỳ trong gương, lẩm bẩm nói:

“Chuyện gì thế này, mới sáng ra đã có mấy con ruồi kêu không dứt, phiền chết được.”

Ti Quỳ sững sờ mấy giây, kịp phản ứng cô nói với ai, giận tím mặt: “Này bạn mới, cậu nói gì đấy!”

Trịnh Hi quay đầu nhìn bọn họ, vẻ mặt vô tội nói: “Tôi nói mấy cậu sao? Đây là lần đầu tôi gặp người tự nhận mình là ruồi đấy.”

“Mày…”

Ti Quỳ không cách nào phản bác, tức giận quay người đi vào nhà vệ sinh. Trịnh Hi huýt sáo, vẻ mặt nhàn hạ nhìn về phía Bối Doanh Doanh: “Không sao đâu.”

Bối Doanh Doanh sững sờ một chút: “Cảm ơn…”

Trịnh Hi cười: “Mình không chịu được mấy loại người này lắm lời ấy mà.”

Hai người về lớp, trùng hợp đúng lúc Du Hàn đi ra. Bối Doanh Doanh với cậu bốn mắt nhìn nhau, cô khẽ giật mình, sau đó cúi đầu xuống, tay không ngừng nắm chặt cốc nước.

Mấy giây sau, cô cảm nhận được nam sinh đi thoáng qua qua, ánh sáng trong mắt cô dần mờ đi.

Phản ứng của cô bị người bên cạnh thu hết vào mắt.

Trịnh Hi nhớ lại những gì cô nghe thấy ở nhà vệ sinh, rơi vào trầm tư.



Trở về lớp, lớp trưởng lên bục giảng thông báo, vài ngày nữa là nghỉ lễ Quốc Khánh, lớp sẽ tổ chức cả lớp đi ngoại khóa. Đi ngoại khóa là quy định của nhà trường, là hoạt động bắt buộc, nói chung là mỗi lớp đều tổ chức đi một lần.

Địa điểm đi ngoại khóa là núi An Sơn. Tuy nói là đi ngoại khóa nhưng thật ra chính là đi giải trí, nên mọi người đều hào hứng, mười phần mong chờ.

Ngày thứ hai của kỳ nghỉ Quốc Khánh, Bối Doanh Doanh dậy sớm, Viên Man Hà đã thu dọn ba lô để cho hôm nay cô đi ngoại khoá.

Vì muốn ở đỉnh núi cắm trại một đêm, Viên Man Hà dặn đi dặn lại, bảo cô chú ý an toàn.

Tám giờ sáng, cả lớp tập trung ở cổng trường, xe buýt bắt đầu khởi hành.

Hai tiếng sau, đến chân núi An Sơn.

Sau khi xuống xe, Kỷ Diệu với tư cách là thành viên ban tổ chức thông báo mọi người tự do lập nhóm, sáu người một nhóm, thuận lợi phân công nhiệm vụ. Cô dĩ nhiên sẽ cùng Bối Doanh Doanh một nhóm, Trịnh Hi đi đến: “Thêm tớ với được không?”

Kỷ Diệu gật đầu: “Vậy chúng ta còn thiếu ba…” Ánh mắt cô nhíu lại, nhìn thấy ba nam sinh cuối hàng, vẫy tay với bọn họ: “Tăng Đông, Lạc Phàm!”

Bối Doanh Doanh thuận theo quay đầu, thấy Du Hàn đứng ở giữa.

Tim cô ngừng đập.

Tăng Đông lập tức kích động lôi kéo Du Hàn với Lạc Phàm đến, Kỷ Diệu hỏi: “Ba cậu gia nhập vào nhóm bọn tớ nhé, không vấn đề gì chứ người anh em?”

“Tớ đương nhiên không vấn đề gì.” Tăng Đông gật đầu, Lạc Phàm cũng tỏ ra không ý kiến, cuối cùng chỉ chờ Du Hàn gật đầu.

Bối Doanh Doanh nhìn cậu, chỉ thấy ánh mắt lạnh lùng của cậu rơi vào người cô, sau đó rời đi: “Sao cũng được.”

“Vậy được, quyết định thế đi!” Kỷ Diệu nói.

Tăng Đông cười ngây ngô: “Anh Hàn tất nhiên là không vấn đề gì, còn có bạn cùng bàn…”

Cậu còn chưa nói hết, bị Lạc Phàm liếc mắt: [Mày câm miệng đi!]

Tăng Đông cố gắng nuốt nửa câu sau trong miệng, Du Hàn run lên không nói gì, bắt đầu đi về phía trước.

Mấy người đi theo phía sau, Lạc Phàm đi cuối cùng, giữ chặt Tăng Đông: “Cái miệng này của mày có giữ được hay không, không nhìn ra anh Hàn và Bối Doanh Doanh đang có vấn đề à?”

Tăng Đông vội vả miệng mình một cái: “Tao nhất thời quên mất… Hai người họ rốt cuộc xảy ra chuyện gì thế? Đang làm bạn cùng bàn ngon lành tự nhiên tách ra.”

“Tâm tư anh Hàn ai đoán được, chắc anh ấy không chịu được có người ngồi cùng bàn chứ sao.”

“Thế thì Bối Doanh Doanh đi anh ấy phải vui vẻ chứ, nhưng gần đầy hình như tâm trạng của anh ấy không tốt…”

Lạc Phàm: “… Tao cũng không biết, nói chung là ngậm miệng lại.”



Núi An Sơn thẳng và dốc, rừng cây rậm rạp, muốn lêи đỉиɦ núi chỉ có thể đi bộ, giờ đang là thời tiết mùa thu mát mẻ, phong cảnh đẹp như tranh, mọi người nói nói cười cười suốt đường đi.

Dần dần, các nhóm đều phân tán ra, tốc độ không giống nhau, đều là mấy nhóm nam sinh đi nhanh hơn, nhóm nữ sinh thì chậm rãi di chuyển.

Nhóm Kỷ Diệu, Du Hàn đi đầu tiên, thứ hai là Trịnh Hi, Tăng Đông vì béo đi ở giữa với Lạc Phàm, còn hai nữ sinh đi cuối cùng.

Bối Doanh Doanh đi bộ lâu mới phát hiện đôi giày mới Viên Man Hà chuẩn bị cho cô leo núi khiến chân cô rất không thoải mái.

Mà rất không may, cô bước lên bậc thang, chân không cẩn thận dẫm vào một hòn đá, chân còn hơi trẹo một chút.

Cô đau đớn hít sâu một hơi, Kỷ Diệu để ý thấy, đỡ cô: “Không sao chứ? Đau không?”

Bối Doanh Doanh nói không sao, cảm giác đau đớn này cô có thể chịu được, Kỷ Diệu hỏi cô muốn dừng lại nghỉ ngơi chút không, cô nhìn lên phía trước thấy Du Hàn sắp biến mất khỏi tầm nhìn, khẽ lắc đầu.

Cô cũng không dám kéo chân nhiều người.

“Vậy được, chúng ta đi chậm một chút.”

Du Hàn đi đến, dừng lại nhìn một cái cây có hình thù kỳ quái, ngồi xổm xuống, sau lưng vang lên giọng nữ: “Đây gọi là rau cần tây dại, có độc, đừng đυ.ng vào.”

Du Hàn quay đầu, bắt gặp ánh mắt của Trịnh Hi.

Chỉ nhìn một cái, cậu nhàn nhạt thu hồi ánh mắt, Trịnh Hi cười nhìn cậu, che giấy cảm xúc ở đáy mắt, cười chỉ phía sau:

“Không chờ bọn họ sao? Không phải ai cũng có thể lực tốt giống cậu.”

Đúng lúc bên cạnh có một cái đình để nghỉ chân, Du Hàn đi vào, Trịnh Hi đứng tại chỗ chờ.

Bốn người còn lại đi đến, Trịnh Hi bảo bọn họ vào trong đình nghỉ ngơi một chút, ai ngờ bọn họ vừa định đi vào, Du Hàn liền đi ra.

“Này anh Hàn không nghỉ ngơi sao?” Lạc Phàm hỏi.

Nam sinh lạnh nhạt mở miệng: “Tớ đi trước dò đường.”

Trịnh Hi lúc này cũng nói: “Tớ cũng không sao, cùng đi nhé, mọi người cứ nghỉ đi xong thì tiếp tục đuổi theo bọn tớ nhé.”

Du Hàn không phản đối, tiếp tục xuất phát.

Lạc Phàm đứng tại chỗ nhìn theo bóng lưng của hai người, sợ hãi thán phục: “Thể lực anh Hàn tốt thì thôi đi, Trịnh Hi còn khỏe hơn chúng ta là thế nào!”

“Mẹ nó hai người họ đúng là sức trâu.”

Bối Doanh Doanh im lặng thu hồi ánh mắt, một cảm giác không thoải mái xuất hiện trong lòng, lúc này Kỷ Diệu kéo cô: “Đi thôi, đi nghỉ ngơi.”

Mười phút sau, bốn người mới đúng dậy đi tiếp, đi về phía trước tầm mười phút mới nhìn thấy Du Hàn với Trịnh Hi.

Hai người ngồi ở ghế nghỉ ngơi, không biết đang nói gì, Trịnh Hi còn cười rất tươi.

Sau người tụ họp, Du Hàn nhìn đồng hồ trên tay, cau mày lại: “Nhanh lên, không nên nghỉ nữa, chúng ta là nhóm cuối cùng rồi.”

Kỷ Diệu đang muốn giải thích chân Bối Doanh Doanh bị thương, nhưng bị cô kéo lại không cho nói.

Bối Doanh Doanh cúi đầu, không có ý định nói.

Trịnh Hi cũng gật đầu phụ họa: “Trời sắp tối rồi, chúng ta phải đi nhanh lên thôi.”

Sáu người tiếp tục đi lên phía trước, trời bắt đầu tối dần, rừng cây xung quanh cũng có chút yên tĩnh, mọi người cũng không đùa giỡn nữa, đi nhanh hơn.

Mấy phút sau, bọn họ đến một ngã ba.

Ba con đường đều có đường đi, bọn họ hoang mang: “Rốt cuộc là đường nào?”

Ba con đường có thể đều đi lêи đỉиɦ núi, nhưng trời ngày càng tối, nếu lựa chọn phải con đường xa nhất thì chắc chắn sẽ tăng thêm nhiều rắc rối.

Suy nghĩ một lúc, một giọng nam một giọng nữ vang lên:

“Bên phải.”

“Đi bên phải.”

Trịnh Hi giật mình, nhìn người có cùng quan điểm với mình – Du Hàn, rồi phân tích: “Con đường này có ánh sáng tốt nhất, an toàn hơn một chút, mà cỏ dại hai bên đường rất ít, nó thuận tiện hơn kể cả không phải con đường ngắn nhất.”

Du Hàn: “Cùng chung suy nghĩ.”

Trịnh Hi cười.

Mọi người đương nhiên nghe lời hai bọn họ, quả nhiên chưa đầy mười phút đã đến đỉnh núi, cuối cùng cũng tụ họp với cả lớp.

Tăng Đông cười nói với Lạc Phàm: “Sao tao thấy Trịnh Hi với anh Hàn rất xứng đôi, thể lực hai người đều tốt…”

Bối Doanh Doanh đi phía sau, nghe nói vậy, nghĩ lại cả ngày hôm nay Du Hàn không để ý tới cô.

Cảm giác ngực thắt lại, cảm giác không thoải mái càng thêm rõ ràng.

Nam sinh bắt đầu dựng lều, nữ sinh bắt đầu đi kiếm củi nấu cơm, Bối Doanh Doanh vào lều, để cặp ở trong, vì điện thoại quên không sạc, nên cô cũng để luôn trong cặp.

Cầm đèn pin, ra khỏi lều, thấy Du Hàn đang đứng ở phía trước.

Cô sững sờ, chỉ thấy nam sinh đưa mắt nhìn cô, cô luống cuống, đang định nói thì nam sinh đã rời đi.

Hình như cậu không muốn ở lại với cô chút nào.

Cô xấu hổ thu hồi ánh mắt, trong lòng dâng lên nỗi chua xót.

Lúc này Kỷ Diệu đến tìm cô, nói cùng nhau đi nhặt củi, hai người đi vào khu rừng phía sau lều.

Không ngờ, mười năm phút sau.

Lúc đi ra chỉ có một người – Kỷ Diệu.

Cô chạy vào chỗ tập trung, sốt ruột hỏi Trịnh Hi đang nấu cơm: “Doanh Doanh về chưa?”

Trịnh Hi lắc đầu: “Chưa, bọn tớ vẫn đang đợi củi của mấy cậu đây.”

Kỷ Diệu nhìn xung quanh một vòng, không thấy bóng dáng Bối Doanh Doanh, lúc này mới hoảng loạn vỗ đầu một cái: “Doanh Doanh, Doanh Doanh bị lạc rồi.”

Trịnh Hi trợn to mắt, đứng lên: “Cậu nói gì?”

Giọng nói của hai người thu hút các bạn trong lớp, nhiều người vây quanh, đúng lúc này, Du Hàn đẩy đám người sang một bên đi đến trước mặt Kỷ Diệu.

Nam sinh sắc mặt u ám, lông mày nhíu chặt, giọng nói khàn khàn hỏi:

“Lạc là sao?”

Kỷ Diệu hoảng loạn giải thích, vừa rồi cô với Bối Doanh Doanh cùng đi vào rừng, nửa đường cô muốn để thuận tiện hơn, nên bảo Bối Doanh Doanh đứng tại chỗ chờ, cô đi chỗ khác, nhưng khi quay lại, cô không thấy tăm hơi Doanh Doanh đâu. Cô gọi điện, đầu dây bên kia không trả lời, cô còn tưởng Bối Doanh Doanh về trước, ai ngờ…

“Mà chân của Doanh Doanh ban ngày còn bị thương, giờ cậu ấy chỉ có một mình…”

Du Hàn nghe vậy, lòng trầm xuống, cảm giác như bản thân bị đánh một cái mạnh.

“Sao ban ngày không nói? Cậu ấy bị thương sao còn để đi kiếm củi?” Du Hàn tức giận.

“Cậu ấy sợ kéo chân mọi người lại nên không nói, xin lỗi…”

Trong đầu Du Hàn xuất hiện hình ảnh của nửa tiếng trước, cô nhìn cậu bằng ánh mắt e ngại, ngập ngừng muốn nói lại thôi.

Cậu cảm giác đầu mình đột nhiên trống rỗng.

Kỷ Diệu nhìn bầu trời đen như mực, ngồi xổm xuống, sốt ruột đến mức khóc thành tiếng: “Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ…”

Bán cán sự cũng đi tới hỏi thăm tình hình, đang lúc mọi người hoảng loạn, Du Hàn lạnh giọng quát lớn —

“Trật tự!”

Cậu nhìn đồng hồ, bình tĩnh nói:

“Mấy nam sinh đi theo tớ, Kỷ Diệu dẫn đường, chúng ta đi đến chỗ hồi này, những người khác cầm điện thoại, tìm kiếm mấy chỗ gần đây một chút, nhớ cẩn thận không cần đi quá xa, luôn giữ liên lạc, nửa giờ sau nếu còn chưa tìm được, trực tiếp báo cảnh sát.”

Trịnh Hi: “Tớ đi cùng mấy cậu.”

Du Hàn nhíu mày: “Đừng gây thêm phiền phức nữa có được không?”

Cậu đang định đi, Ti Quỳ ngăn lại: “Du Hàn, trời tối như này các cậu đi tìm cũng rất nguy hiểm, vẫn nên trực tiếp báo cảnh sát rồi chờ cảnh sát đến, nói không chừng là chúng ta…”

Cô còn chưa nói xong, Du Hàn đã quay sang nhìn cô, ánh mắt tức giận đến bốc lửa:

“Cậu con mẹ nó ngậm miệng lại.”

Cô bị sợ đến nỗi không nói nên lời.

Du hàn quay đầu, nhìn về phía rừng cây đen kịt, trong mắt lộ ra cảm xúc hỗn loạn.

Cậu nhất định phải tìm được cô về.

Nếu không sẽ hối hận cả đời.



Khu rừng đen như mực và âm u, những cây to đứng tại chỗ như những bóng ma trong đêm, yên tĩnh đến đáng sợ.

Cô soi đèn, khập khiễng bước đi.

“Kỷ Diệu, Kỷ Diệu…” Cô gọi liên tục đến khàn cả cổ, nhưng không thấy ai đáp lại.

Vừa nãy Kỷ Diệu bảo cô đứng chờ, cô đứng ngay tại chỗ, trùng hợp cô thấy phía trước có rất nhiều củi, cô đi lên phía trước định nhặt mấy cành rồi quay lại.

Ai dè cô không thấy con đường dưới chân đầy lá che khuất, bước hụt sau đó trực tiếp trượt xuống một cái dốc.

Da cô có mấy vết thương, đầu gối còn bị bầm tím, chân ngày càng đau, như có người đang xé cơ của cô.

Tuyệt vọng nhất chính là, máy trợ thính bên trái của cô không cẩn thận rơi ra, cô hoảng sợ quỳ xuống đất tìm rất lâu mới thấy.

Nhưng đã bị hỏng.

Thính lực của cô đột nhiên giảm xuống, trong nháy mắt khiến cô cảm thấy không có cảm giác an toàn, cô cảm thấy sợ đến mức toàn thân phát run.

Cô hét to, nhìn cái dốc cao gần năm mét, nhưng không nghe được hồi âm.

Cô cắn môi, không để cho nước mắt chảy ra.

Cô cất máy trợ thính vào túi, cầm giấy xử lý vết thương, sau đó soi đèn pin còn cánh sáng yếu ớt, nhặt một cành cây cứng cáp chống để đứng dậy.

Cô không thể cứ ngồi đây chờ chết.

Vì không lên được dốc, cô định đi đường vòng rồi đi lên, nhưng càng đi, cô càng cảm thấy tuyệt vọng.

Vì trời quá tối, trong rừng cũng không có cột mốc, chọn sai hướng, khiến cô ngày càng đi sâu vào trong rừng, sau đó hoàn toàn lạc đường.

Cô thậm chí còn không biết đã qua bao lâu, chỉ biết cô càng ngày càng khó chịu, vừa khát vừa mệt, ngày càng không bước nổi.

Cô tìm được một tảng đá phủ đầy lá ngồi xuống, nhìn vết thương trên đầu gối chảy máu dầm dề, cô sụp đổ.

Trong đầu cô xuất hiện rất nhiều ý nghĩ, có người biết cô bị mất tích không? Bọn họ bắt đầu tìm cô không?

Còn Du Hàn… Cậu cũng đang đi tìm cô phải không?

Hay là cậu không có phản ứng nào, trong lòng không có một gợn sóng?

Cô còn chưa nói với cậu, thật ra trong lòng cô cậu đặc biệt tốt, chưa hề coi cậu như những gì người ngoài nói…

Cô cúi đầu, đột nhiên nghe thấy một giọng nam quen thuộc —

“Bối Doanh Doanh, Bối Doanh Doanh!”

Cô ngẩng đầu lên, thấy trước mắt xuất hiện ánh sáng của đèn pin, một bóng người chạy như bay về phía cô.

Cô dần dần thấy rõ.

Là Du Hàn.

Trong nháy mắt, mắt cô nhòe đi vì nước mắt.