edit: Olwen
Du Hàn nói xong lời này, bỏ lại hai người đang bị xấu hổ không nói nên lời, kéo Bối Doanh Doanh ra khỏi lớp học.
Trên hành lang có người qua lại, nam sinh lúc này mới thả tay cô ra.
Cô không dám ngẩng đầu nhìn cậu, hai tai đỏ ửng, cảm thấy nhiệt độ của tay vừa bị cậu nắm không ngừng tăng lên, như có dòng điện chạy qua toàn thân.
Hai người im lặng đi xuống tầng, một lát sau, Bối Doanh Doanh ngẩng đầu nhìn cậu, phá vỡ sự im lặng:
“Vừa rồi cảm ơn cậu đã giúp tớ nói chuyện, chỉ là… Tớ cũng biết điểm của tớ quả thực cũng không tốt như vậy, nếu không phải cậu cho tớ cái đề kia…”
Nam sinh quay đầu nhìn cô, cắt ngang lời cô nói:
“Căn bản không có cái gì gọi là đề minh họa.”
Cậu bất lực thở dài: “Bối Doanh Doanh, cậu ngốc thật sự.”
???!!!
“Cậu thật sự nghĩ giống trong phim, có thể lén lút vào văn phòng của giáo viên, hack máy tính của thầy giáo sau đó lấy đề sao? Hơn nữa chỉ là một bài kiểm tra nhỏ không quan trọng.” Cũng chỉ có cô coi trọng nó như vậy.
“Vậy cái đề kia…”
“Chỉ là tớ tùy tiện chỉnh sửa mấy câu, phạm vi kiểm tra chỉ có trong mấy phần đó thôi, không cần đoán cũng biết được sẽ kiểm tra gì.”
Bối Doanh Doanh: “!!!”
Cô như chết lặng: “Vậy sao cậu nói là đề minh họa?”
Cậu quay đầu nhìn cô: “Nếu không nói như vậy thì cậu sẽ chăm chỉ làm à?”
“…”
Vừa rồi cậu đứng ở cửa lớp nhìn thấy mấy cô cãi nhau, có thể đoán được cô ít nhiều cảm thấy tội lỗi, nhưng cậu không nghĩ rằng nó sẽ tạo gánh nặng tâm lý cho cô.
Chỉ là cậu không muốn thừa nhận, hôm đó là vì nghe mẹ nói Bối Doanh Doanh nhốt mình trong phòng làm bài cả ngày, trong lòng của cậu không hiểu sao không thoải mái, cho nên chỉnh sửa mấy câu cho cô.
“Không nên cảm thấy điểm của mình không đáng được như vậy, mọi người đều ôn tập để kiểm tra, cậu chỉ cần chuẩn bị tốt là được.”
Nam sinh đánh thẳng vào tâm lý của cô, cô lập tức cảm thấy được truyền cảm hứng.
Cô thở phào nhẹ nhõm, gật đầu cười.
Đi xuống tầng, Bối Doanh Doanh đột nhiên nhớ đến một việc: “Đúng rồi, Tăng Đông và Lạc Phàm đâu rồi? Cậu không gọi bọn họ cùng nhau ăn cơm sao?”
“Bọn họ đều có việc từ trưa.”
Bối Doanh Doanh ngơ ngẩn, yếu ớt nói thêm một cậu: “Kỷ Diệu cũng nói là có việc.”
Cho nên, cái này được hiểu là —
Cô lúng túng sờ đầu: “Vậy hai chúng ta… Cậu có đi không? Nếu cậu cảm thấy…”
Nam sinh nhìn đồng hồ, sau đó ngước mắt lên, ánh mắt rơi vào khuôn mặt nhỏ nhắn bối rối của cô.
“Nếu cậu còn không đi thì không kịp lớp tự học đâu.”
–
Hai người ra khỏi trường, vì họ ra quá muộn, lại thêm bên cạnh trường Nhất Trung có một trường dạy nghề, nên nhiều nhà hàng đều chật cứng người.
Hai người cuối cùng cũng tìm được một nhà hàng thức ăn nhanh, đi vào quán, đúng lúc có bàn nhỏ có người vừa đi, bọn họ để cặp sách xuống trước để chiếm chỗ.
Bối Doanh Doanh cầm đĩa sắt trên bàn, đi lấy thức ăn, có nhiều người tập trung ở khu vực lấy đồ ăn, vì dáng người cô nhỏ, căn bản không chen vào được, thậm chí còn không thấy đồ ăn.
Cô dạo quanh khu vực đồ ăn vài vòng, nhón chân thò đầu nhìn, cuối cùng cũng chỉ lấy được vài miếng khoai tây, nhưng có rất nhiều người đứng trước món mà cô muốn ăn.
Lúc này, cô quay đầu nhìn, thấy Du Hàn đã lấy xong và đi ra!
Quả nhiên cao cũng chính là một lợi thế…
Du Hàn đưa mắt nhìn sang thấy mặt cô nhăn như một quả bóng, đáng thương chờ đợi, cậu dừng lại đi đến.
Cô đứng tại chỗ, muốn chờ lúc ít người hơn sẽ đi lấy, đột nhiên trước mắt xuất hiện một bàn tay thon dài, cầm lấy đĩa của cô.
“Muốn ăn gì.”
Cô ngẩng đầu nhìn Du Hàn, ánh mắt kinh ngạc, rất nhanh phản ứng lại: “Chỉ cần đùi gà là được!”
Nam sinh gật đầu, đưa đĩa của mình cho cô: “Về chỗ trước đi.”
Cậu quay người đi vào đám người, Bối Doanh Doanh nhìn cậu, khóe môi không khỏi cong lên.
Cậu thật tốt.
Cô ngồi không bao lâu, Du Hàn đã cầm đĩa của cô trở về, cô vui vẻ đưa thìa với đũa cho cậu: “Cảm ơn, tớ sẽ nấu canh cho cậu ~”
Hai người ngồi đối diện nhau, yên lặng ăn cơm.
Người đến đây ăn cơm rất đông, rất nhanh Bối Doanh Doanh phát hiện có nhiều nữ sinh nhìn cô, vẻ mặt hiếu kỳ, hình như phát hiện cô vậy mà ngồi cùng với Du Hàn.
Cô ngượng ngùng cúi đầu xuống, gần như vùi mặt vào đĩa thức ăn.
Du Hàn ngước lên thấy bộ dạng này của cô, lộ vẻ mặt bất đắc dĩ.
“Ăn cơm với tớ mà cũng căng thẳng vậy sao?”
Cô ngẩng đầu vội vàng phủ nhận: “Không, không có…”
Nhưng câu nào cũng bị nói lắp.
Nam sinh cố gắng nhịn cười, nhìn thức ăn trong đĩa cô, mấy giây sau, tùy ý nói:
“Ăn ít như thế có no được không?”
Cô chớp mắt: “Đâu ít đâu, cơm tớ cũng không ăn hết được.”
“…”
“Cuối cùng cũng biết vì sao cậu thấp như thế.”
Miệng nhỏ nhắn đang nhai cơm của cô, nghe cậu nói vậy thì bỗng nhiên ngẩng đầu lên, tức giận trừng mắt nhìn cậu:
“Tớ thấp chỗ nào!” Cô đi giày vào cũng cao mét sáu đấy!
“Ừ, không chen được vào để lấy thức ăn.”
“…”
Quá đáng hu hu hu.
Cô không thèm nói chuyện với cậu nữa, vùi đầu vào ăn, nam sinh thấy gương mặt đỏ lên vì tức của cô, im lặng cong môi.
Một lúc sau, bên cạnh có một giọng nói vang lên —
“Ây da đây không phải Du Hàn à?”
Một nam sinh bê đĩa đi đến bàn bọn họ, nhìn thấy Du Hàn, khóe miệng nở ra một nụ cười lưu manh.
“Hôm nay trùng hợp thật, ở đây mà cũng có thể gặp được cậu.”
Giọng nói có chút chói tai.
Nam sinh trước mắt có biệt danh là “A Tầm”, là lão đại của một nhóm bên trường nghề.
Du Hàn và cậu ta có không ít “ân oán”.
Du Hàn nghe thấy, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn về phía cậu ta, giọng nói không cảm xúc:
“Có việc?”
“Không có việc gì — chẳng qua là nhìn thấy cậu, nên đến chào hỏi một chút, cậu đây là đi ăn cùng người khác cơ à?” A Tầm chuyển sự chú ý sang người ngồi đối diện Du Hàn, phát hiện là một cô gái nhỏ trong veo như nước.
“Úi chà Du Hàn cậu có bạn gái khi nào thế? Còn xinh đẹp như này.”
“Tớ không…” Lời phủ nhận của Bối Doanh Doanh vừa định nói, ngẩng đầu thấy một người nhuộm tóc vàng, A Tầm cười ý vị thâm trường*, dọa cô nắm chặt đũa, cúi đầu thấp xuống.
*Ý vị thâm trường: chỉ ý tứ hàm súc thâm sâu (Theo Hoasinh_Anhca)
Du Hàn thấy vậy, đáy mắt kết một tầng băng, nhưng A Tầm mồm mép tép nhảy đã thành nghiền, đôi mắt trần trụi của cậu ra nhìn chằm chằm cô gái minh mâu hạo xỉ*, cười với Du Hàn một cái: “Quả nhiên mấy cô gái bên cạnh anh Hàn đều không tồi, da trắng như tuyết. Em gái, em tên là gì?”
*Minh Mâu Hạo Xỉ (明眸皓齿): thành ngữ miêu tả dung mạo rạng ngời vẻ đẹp tinh khiết, trong trắng của người con gái.
A Tầm nâng cánh tay định khoác lên vai Bối Doanh Doanh, Du Hàn đứng dậy, nắm chặt tay cậu ta, không chút do dự.
Tay A Tầm bị nắm chặt lảo đảo lùi về phía sau mấy bước.
Người ăn cơm xung quanh cũng tò mò nhìn sang. Có người nhận ra là Du Hàn thò càng kinh ngạc:
“Sao cậu ấy lại đánh nhau?”
“Cậu không biết sao, cậu ấy đánh nhau rất ác liệt, nghe nói trước đây…”
Bầu không khí hài hòa trong tiệm ban đầu lập tức trở thành giương cung bạt kiếm*.
*Giương cung bạt kiếm: tình hình căng thẳng, muốn đánh nhau. (Theo Leo săn Sư Tử)
Cổ tay A Tầm bị nắm chặt, sức lực của Du Hàn rất lớn, ngày thường cậu ta cũng luyện tập mà vẫn không thoát được, cậu ta nhếch miệng cười:
“Đồ tạp chủng, quả nhiên là được di truyền từ bố mày.”
“Bịch —” A Tầm bị ngã trên mặt đất, ngay sau đó trên mặt bị đấm mạnh một cái.
Cậu ta kinh ngạc che mũi đang chảy máu, không nghĩ đến Du Hàn ra tay dứt khoát như vậy, cậu ta cố quay người lại, nhưng lại bị Du Hàn kiên quyết đè xuống đất.
A Tầm khϊếp sợ trước đôi mắt của Du Hàn, hung ác nham hiểm đến đáng sợ.
Du Hàn nhìn cậu ta, giọng nói đè thấp xuống:
“Nói đủ rồi sao?”
“Nếu vẫn còn không sợ, hôm nay tao có thể cho mày một vé vào bệnh viện.”
Con ngươi A Tầm co lại, nghĩ lại lần cuối đánh nhau của hai người họ, cười: “Tao thực sự không sợ.”
Toàn bộ người trong quán đều nhìn sang, nhưng không người nào dám bước ra khuyên can, Bối Doanh Doanh nhìn thấy bộ dạng Du Hàn lúc này, cô hoảng hốt, liều mạng lao tới, nhẹ nhàng cầm ống tay áo của Du Hàn, giọng nói run run: “Du Hàn, đừng như vậy…”
Nam sinh quay đầu, nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của cô.
Cô bị dọa sợ rồi.
Mắt cậu lướt qua một tia bối rối, yết hầu lăn một vòng, đè nén cảm xúc đang mất không chế, sau đó bỗng nhiên buông tay ra, đứng lên, cúi đầu nhìn người dưới đất:
“Không muốn chết thì cút đi cho tao.”
Ông chủ vội vàng đến giảng hỏa, A Tầm đứng lên, liếʍ răng hàm, không có vấn đề gì nói: “Người nào đó đã không muốn nhìn thấy tôi, vậy thì tôi cũng không làm phiền người ta ăn cơm.”
Trước khi A Tầm đi, cười cà lơ phất phơ, nhỏ giọng nói với Du Hàn:
“Không nghĩ loại bạo lực như mày mà vẫn còn có con gái dám ở bên cạnh.”
–
Đi ra khỏi quán ăn, khuôn mặt Du Hàn ủ rũ, vẻ mặt căng thẳng.
Bóng đêm buông xuống, hai người quay lại trường học, vì bây giờ cách thời gian vào tiết tự học rất gần, nên người đi trên đường cũng không nhiều.
Bối Doanh Doanh đi theo phía sau, nhìn bóng của cậu bị đèn đường kéo thành đoạn dài, tim cô như thắt lại.
Hai người đi qua một hẻm nhỏ tối tắm, một lúc sau, cô cuối cùng cũng đuổi theo, đi bên cạnh cậu.
“Du Hàn, cậu còn tức giận vụ nam sinh vừa rồi sao?”
Cô cẩn thận từng li từng tí hỏi.
Thấy cậu không trả lời, cô tiếp tục an ủi: “Không sao, cũng không có chuyện gì, cậu không nhất thiết phải đánh nhau với loại người này, cứ không để ý là…”
Nam sinh đột nhiên dừng lại.
Quay qua nhìn cô.
Môi mỏng khẽ mở, âm thanh lạnh lẽo:
“Bối Doanh Doanh, cậu thật sự không biết sợ phải không?”
“Cái gì…” Cô mông lung nhìn cậu, bỗng cổ tay bị cậu nắm chặt.
Nam sinh bước về phía trước hai bước, dồn cô vào góc tường, cô ngước mắt, nhìn thấy đôi mắt u sầu không thấy đáy của cậu, làm cho sau lưng phát lạnh.
Cậu khẽ dùng sức, cơn đau toàn thân khiến cô cau mày, nhìn thấy cậu đột nhiên thay đổi sắc mặt, mũi cô đau đến ê ẩm.
“Du Hàn, cậu buông ra đi, đau…”
Cậu nhìn xuống, yết hầu chuyển động, giọng nói khàn khàn.
“Tớ bây giờ, có giống với lúc ở trong quán khiến cho cậu sợ hãi không?”
Cô cắn môi không nói gì, nghe thấy cậu cười: “Chắc hẳn có không ít người nhắc nhở cho cậu tôi là người thế nào, quái gở lạnh lùng, bạo lực biếи ŧɦái, bọn họ bảo cậu nên cách xa tôi ra, đúng chứ?”
Cô run lên: “Không phải…”
Khóe miệng cậu nhếch lên, cổ họng nghẹn lại: “Có cần tôi nói cho cậu biết không —”
“Bọn họ nói không sai… Tôi chính là loại người như thế.”
Cậu vẫn nhớ kỹ, ngày đầu đi học, cậu vào lớp mới, kết bạn với rất nhiều người.
Nhưng có một ngày, không hiểu sao tin tức cậu là con trai của một kẻ bạo lực gia đình lan truyền trong lớp, mọi người đều nói, cha nào con nấy, chắc chắn cậu cũng ghê tởm như cha mình.
Trong phút chốc cậu mất đi tất cả bạn bè, bị cô lập phỉ báng.
Thậm chí ngay cả giáo viên cũng ghét cậu, chuyển cậu xuống ngồi bàn cuối.
Không có ai ngồi cùng bàn với cậu, không có ai nói chuyện với cậu, khi làm việc nhóm, cậu cũng bị cô lập. Dù vậy, những ánh mắt khinh thường và những cuộc bàn tán sau lưng vẫn chưa bao giờ dừng lại.
Từ lúc đó, cậu bắt đầu hoàn toàn khép kín bản thân, tính cách hoàn toàn thay đổi.
Cậu hút thuốc uống rượu đánh nhau trốn học, trở nên ngày càng tồi tệ.
Dần dần, mọi người đối với cậu từ chán ghét thành sợ hãi.
Dù sao mọi người đều cho rằng cậu là người như thế, không phải sao?
Thay vì để người ta coi mình như kiến để dẫm dưới chân, không bằng khiến cho tất cả mọi người đều không dám đến gần.
Mãi đến khi lên cấp ba, chuyển sang một môi trường mới, cậu mới dần dần đem những mặt u tối của mình giấu đi.
Nhưng vừa rồi, cô vẫn thấy được bộ dạng chân thật nhất của cậu.
Cái mà ngay cả cậu cũng không muốn đối mặt với nó.
Bối Doanh Doanh nghe vậy ngẩng đầu nhìn cậu, mắt lộ ra vẻ kinh sợ*.
*Kinh sợ: kinh ngạc và khϊếp sợ
Không, không phải vậy…
Nam sinh bỗng nhiên buông tay, che giấu đôi mắt cô đơn, xoay người, đi về phía trước hai bước rồi đột nhiên dừng lại.
Cô nhìn bóng lưng cậu, mấy giây sau nghe được giọng nói khàn khàn của cậu.
“Bây giờ biết tôi là loại người gì rồi… thì tránh xa một chút.”