Thật ra thì buổi tối hôm đó Cố Trì Quân không có say lắm.
Từ Tư ở đâu không biết, nhưng Cố Trì Quân thì đang dần thay đổi, năm năm trước Từ Tư mềm lòng với cậu là bởi vì vừa vặn đó là cậu, cho nên cậu cũng cam tâm tình nguyện ở trong thế giới của Từ Tư đóng vai một đứa trẻ chưa trưởng thành.
Nhưng cũng chỉ là mấy ly rượu vang thôi, nếu mà không giả say thì cậu cũng không phô trương như vậy được.
Cho nên cậu nhớ rất rõ biểu tình thất thần của Từ Tư, nhớ vẻ mặt ôn nhu chưa từng xuất hiện, còn có cam kết nho nhỏ trong lúc hôn vội của hắn, những thứ này vừa hư ảo vừa chận thực, giống như một hồ mật đường đầy ắp kéo cậu ngâm vào, đợi đến khi cậu chìm xuống tận đáy mới biết được mình đang nằm trên đầu lưỡi kiếm sắc nhọn chuẩn bị đâm xuyên qua thân thể.
Cậu tin rằng, thời khắc đó Từ Tư là thật lòng, giống như cách cậu tin tưởng mình có đủ bản lĩnh để thay đổi hắn năm năm về trước.
Gương vỡ lại lành, mấy chuyện như vậy nào có thể hoàn toàn tốt đẹp giống như trên phim truyền hình hay trong tiểu thuyết, cậu yêu Từ Tư, Từ Tư cũng yêu cậu, sau đó trải qua cuộc sống hạnh phúc viên mãn từ đây, vứt đi năm năm tùy tiện nằm bên bờ rìa cuộc sống, cũng vứt đi mười năm thầm mến không có kết quả, tiếp tục giống như vật cưng vô tri vô giác chỉ cần góp phần vui vẻ là được.
Cố Trì Quân đã từng lưỡng lự, nhưng mà hiện tại cậu không muốn nữa.
Ngày hôm đó Từ Tư cầm lấy đồ, lại không rời khỏi nhà cậu, đứng ở ngoài cổng tiểu khu như hòn vọng thê, dáng vẻ lợi dụng điểm yếu của người khác, uy hϊếp khiến cho người ta mềm lòng, ban đầu Cố Trì Quân rất thích hắn như thế này, trên giường dưới giường cậu thỉnh thoảng không tình nguyện, Từ Tư cũng y hệt như vậy dựa dẫm đòi hỏi, thế là cậu chịu thua, Từ Tư muốn lúc nào cũng cột cậu đem theo bên mình, nhưng xe bảo mẫu tới rồi đi, ngay cả một cái liếc mắt Cố Trì Quân cũng không để lại cho hắn.
Bộ phim tiếp theo của Cố Trì Quân được quay ở Thanh Hải, đây là một bộ phim nghệ thuật với thể loại tìm về nguồn gốc của thần thoại, trang phục vô cùng tinh xảo, đầu tư một số tiền rất lớn, khung cảnh thiên nhiên sinh thái hoang sơ có một không hai, chỉ có điều ngày đó Thanh Hải đang rất lạnh, điều kiện thời tiết cực kì khắc nghiệt.
Mặc dù thoạt nhìn Cố Trì Quân là một minh tinh quen được chiều chuộng, nhưng thật ra từ xưa đến nay cậu ăn mặc đi ở đều có đủ khả năng biến hóa theo đoàn phim, không bao giờ gây sự ầm ĩ, tính tình tốt như vậy khiến cho cậu nhận được không ít thiện cảm. Phim quay được một nửa, đột nhiên nhận được tài trợ, lúc nào cũng nhìn thấy một nhóm xe lớn xe nhỏ chở vật liệu, đồ ấm nóng vào đoàn phim, thịt dê được mua ở dưới huyện, thậm chí còn đưa thêm rau cải và trái cây tươi mà trong núi ít được ăn, đáng quý hơn bọn họ còn tăng cường cung cấp máy phát sóng loại nhỏ, khiến cho cả đoàn nhân viên sắp bị ngạt chết trong núi vui mừng khôn xiết.
Cố Trì Quân chọn một trái táo cầm trên tay, nhìn nhân viên ôm một đống thùng hộp đi qua, logo quen thuộc của tập đoàn nhà họ Từ nằm trên hộp lướt qua mắt cậu, hóa ra một đống kiện hàng này là do Từ Tư đưa tới.
Cố Trì Quân siết trái táo trong tay, nghiến răng, cắn mạnh một góc luôn cả vỏ nhai nát rồi phun ra ngoài.
Con cáo già Từ Tư đáng ghét, phì.
Từ Tư nhất định biết rằng nếu hắn chạy đến đây là sẽ bị cho ăn chè bế môn liền, Cố Trì Quân nghĩ cách, nếu như hắn thật sự đến đây quấn lấy cậu, cậu sẽ thẳng thừng lạnh lùng từ chối sau đó tránh xa ngàn thước, nhưng từ trước đến nay Cố Trì Quân không muốn lợi dụng sự ưu ái và tình cảm của mọi người, ngày xưa, ở trong giới ai giúp đỡ cậu, cậu cũng cầm quà bánh tới trả lễ cho người ta.
Từ Tư không xuất hiện, cũng không nói không rằng, âm thầm lo lót mọi thứ xung quanh Cố Trì Quân, hắn không trực tiếp mang đồ đến cho Cố Trì Quân, chỉ mượn danh nghĩa Cố Trì Quân làm này làm nọ.
Đạo diễn đoàn phim và nhà sản xuất hiển nhiên là hiểu được ẩn tình, ăn nguyên một con dê nướng miềng mồm bóng loáng, cười hi hi ha ha tới chào hỏi cậu, nói may nhờ có Cố đại ảnh đế, nếu không sao chúng ta có thể được nhờ chứ.
Hai ngày sau, trợ lí Tiểu Trương hai mắt ngập lệ nóng biết ơn cậu, nói anh Trì Quân, nếu như không phải là anh, chúng ta đã phải ở trong cái hốc núi này, mỗi ngày đều ăn khoai tây cà rốt, tung hô ngài đúng là thần tiên.
Cố Trì Quân bề ngoài cười meo meo, nhưng trong lòng ngập tràn tức giận không có chỗ xả, cậu biết mình chỉ cần nhấc điện thoại, Từ Tư nhận, thì những lời tàn nhẫn mà cậu nói trước đây đều sẽ như đá ném vào nước nhưng không hề văng ra một giọt nào.
Cố Trì Quân cảm thấy mình rất cố chấp, nhưng mà sự cố chấp này không lúc nào là không nhắc nhở cậu, rằng cậu vẫn để ý đến Từ Tư, cậu vẫn còn yêu hắn.
Quả thật, trên thế gian này thứ duy nhất không thể thay đổi chính là thời gian của thiếu niên, một bức tượng được chế tạo thành hình người, thì điêu khắc mặt mũi phải hao phí cả thanh xuân, trong quá trình này, Từ Tư chính là người chế tạo cậu, bàn tay ướt nước tạo thành hình dáng cho cậu, thế nhưng không thể dễ dàng đẩy sinh mạng mà mình làm ra rời khỏi cuộc sống dễ dàng như là nhặt đậu được, nếu hắn thật sự làm như vậy, Cố Trì Quân rồi sẽ tới lượt ai nữa?
Nhưng mà cậu không muốn nhận thua, chỉ cần vừa nghĩ tới Từ Tư là cảm thấy đáy lòng đau đớn, cậu không nghĩ ra, vì sao cậu lại yêu, sao cậu lại cứ yêu nhiều như vậy? Tình yêu của cậu hèn mọn, cũng có sự kiêu ngạo của riêng nó, hèn mọn đến độ cam tâm khoác lên bóng dáng của một người khác, nhưng lại không muốn mãi sống với thân phận đó.
Từ Tư cho rằng phương thức theo đuổi như thể là hữu hiệu, hắn biết rõ Cố Trì Quân da mặt mỏng, đặc biệt sĩ diện hảo, nhưng lại dễ mềm lòng, cảm thấy mình tỉnh rụi đối phó với nhân viên một quãng thời gian trước thì Cố Trì Quân mới không thể trực tiếp đuổi mình đi, nhưng mà hắn xem phỏng vấn trên ti vi, mới phát hiện Cố Trì Quân vậy mà còn gầy đi nhiều hơn.
Là cái loại gầy đi do tinh thần sa sút, mặc dù trước đây Cố Trì Quân có từng quay phim về quân đội, nhưng cũng chỉ liễu võ giương oai như con cọp nhỏ, mà trong đoạn phỏng vất công khai đó, cậu trông như một cây lau sậy phất phơ trong gió, yếu ớt chống cự cơn gió ở Thanh Hải, cứ như là một giây kế tiếp sẽ bị uốn cong gãy mất.
Từ Tư chưa từng nhìn thấy thần sắc như vậy trên mặt Cố Trì Quân, cũng cảm thấy lòng mình như bị một bàn tay vô hình cào ra đầy rẫy vết thương, máu chảy ra mang vị đắng chát.
Ngày mai hắn vẫn còn một buổi họp cùng bàn bạc công việc với chủ sự của các tập đoàn khác, Từ Tư nhìn một xấp báo cáo trong lòng bàn tay, sau đó nhìn tới điện thoại không ngừng chớp nháy, hắn cắn răng, hay là chọn chuyến bay về sớm nhất vậy.
Ngồi máy bay chỉ tốn ba tiếng, nhưng đường vào nui không dễ đi, hắn ngồi trên xe lảo đảo lắc lư một đêm, cả người Từ Tư vì bị say xe và thay đổi độ cao đột ngột dày vò muốn ném nửa cái mạng, Cố Trì Quân nhìn thấy hắn lúc đang chật vật như vậy.
Mất đi hoàn toàn vẻ ngoài khôn khéo thường ngày, vì ngủ trên xe mà tóc mái rối tán loạn, trên cằm cũng mọc râu lởm chởm, cả khuôn mặt trông thất sắc yếu ớt như bị bệnh, hắn không mặc áo choàng lông, chỉ khoác bên ngoài một chiếc áo nhung dê, đứng giữa gió lạnh Thanh Hải phát run.
Dáng vẻ nhếch nhác của hắn khiến cho đạo diễn và nhân viên làm việc không ai nhận ra, vị này chính là tiểu Từ tổng tiếng tăm lẫy lừng của nhà họ Từ.
Nhưng mà Cố Trì Quân chỉ cần liếc mắt là nhận ra hắn, Từ Tư cầm thứ gì đi đến, thấy ánh mắt Cố Trì Quân chỉ có kinh ngạc không hề mừng rỡ, trong lòng hắn càng khó chịu hơn.
Hắn kiêu ngạo cả đời, tính toán cả đời, hơn nửa đời người không gặp phải chuyện gì bất lợi.
Nhưng binh khí bị gãy vùi vào trong cát, hắn bị đánh bại bởi sự hồ đồ của mình, tự hại mình đánh mất người yêu thương.
Từ Tư ôm trong ngực một cái ba lô to, ở bên trong là một cái thùng giữ nhiệt.
"Tôi nhìn thấy sắc mặt em ở trên ti vi không được tốt lắm, nhìn cứ như bị bệnh vậy."
"Tôi không sao, vô cùng khỏe mạnh."
"Không sao là được rồi, vậy tôi đi."
Từ Tư muốn đưa thùng giữ nhiệt cho Cố Trì Quân, nhưng thấy cậu có vẻ không muốn nhận, sợ cậu từ chối nên đưa cho trợ lí đang đứng cạnh bên.
"Sợ đi đường lâu nó sẽ lạnh, em nhớ hâm lại cho nóng, đừng làm tổn thương dạ dày."
Từ Tư cười có chút miễn cưỡng, vươn tay muốn ôm Cố Trì Quân, Cố Trì Quân thì theo bản năng lui về phía sau nửa bước, Từ Tư buông vội cánh tay chơi vơi giữa không trung.
"Được, em không sao rồi thì tôi đi đây."
Từ Tư không gượng ép, thế nhưng ánh mắt không muốn rời xa ngưng lại trên mặt Cố Trì Quân một hồi lâu mới chịu xoay người đi.
Hắn đến rồi đi quá nhanh, không kinh động nhiều người trong đoàn phim, khi nhân viên vội vã chạy đến gọi Cố Trì Quân đi dặm lại lớp trang điểm, xe việt dã chở Từ Tư đến đã chạy đi mất dạng.
Lại thêm một ngày quay phim, Cố Trì Quân vừa quay cong đã trở về chỗ nghỉ ngơi, thấy tiểu trợ lí đã lấy thùng giữ nhiệt ra khỏi ba lô đặt trong phòng ngủ.
Trong hộp giữ nhiệt nhỏ màu trắng được đóng kín là canh gà hầm, thức ăn đã nguội lạnh, nhưng người nấu nó đã cẩn thận vớt hết váng dầu ra, chỉ còn lại măng, thịt gà đã được nấu mềm đến nát ra và nước canh vàng óng ánh. Cố Trì Quân nhìn hộp canh đã lạnh, cầm một cái chén lên.
Thịt gà nấu quá chín, mùi vị nước dùng cũng quá nhạt, từ trước đến giờ Cố Trì Quân rất thạo ăn uống, cho nên với cậu món canh gà này không đủ tiêu chuẩn.
Làm cậu nhớ có một lần, rõ ràng biết ngày hôm sau còn phải tham dự lễ trao giải, vậy mà đêm trước đó Từ Tư uống say, nắm eo cậu dằn vặt đến hơn nửa đêm, đến lúc lên bục nhận thưởng tướng đi có hơi kì quái, suýt nữa là leo lên đầu báo ngồi.
Khi về nhà cậu nổi trận lôi đình mắng Từ Tư, khi đó hắn đang ngồi trước bàn đọc sách, viết báo cáo, vươn tay ôm cậu mò vào ngực rồi hôn.
"Ngoan nào đừng giận, hôm nào tôi tự tay xuống bếp nấu một bữa đền cho em được không?"
Khi đó trong ánh mắt lẫn đáy lòng Cố Trì Quân đều chỉ có hắn, cho dù Từ Tư có không nói gì đi chăng nữa, thì cậu phát cáu than phiền một chút xíu xong là bỏ qua, ai mà ngờ được Từ Tư lại nói những lời này, tất nhiên là cậu tin rồi, cũng đã rất mong đợi hắn thật sự sẽ nấu cho cậu ăn một bữa, ai ngờ đối phương chấm được mấy nhà hàng kiểu Tây đắt giá, dùng nó tạm thời đền tội.
Khi đó Cố Trì Quân khá thất vọng, nhưng cậu chẳng nói gì, những người không được yêu thương ngay từ đầu không bao giờ có đủ dũng khí để đấu tranh.
Cậu đặt chén canh trong tay xuống, canh gà vừa nhạt vừa nguội lạnh không lưu lại hương vị gì ấn tượng trong miệng cậu.
Tay nghề của Từ Tư thật sự quá kém, Cố Trì Quân nghĩ.
Tên đàn ông này chắc là lừa người mãi thành quen rồi.
tbc.