[Tư Quân] Thế Thân

Chương 2

Cố Trì Quân cảm thấy, vòng giải trí lớn như vậy, nhiều người như vậy, nói chung là cơ hội để cậu và Từ Tư gặp gỡ là rất thấp.

Cũng như việc nếu hai người đều là những kẻ vô danh, thì xác suất để gặp được bọn họ đi cùng nhau chỉ có thể xảy ra bất ngờ trên đường phố, hoặc là trong một sự kiện công khai nào đó, nhưng mà vì quá nổi tiếng, nổi đến mức bất kì hoạt động nào mà một người tham dự thì người kia cũng sẽ được nhắc tới, Cố Trì Quân lần nào cũng đều lắc đầu cự tuyệt trả lời câu hỏi liên quan.

Bạn bè thân thiết và trợ lí đều biết cậu đã từng yêu Từ Tư vô cùng sâu đậm, thoạt nhìn dáng vẻ nhìn thấy thứ thì ghê gớm muốn tránh mà tránh không được của cậu thì cảm thấy hơi mờ mịt, nhưng cũng chẳng dám nói thêm lời nào. Hiếm khi Cố Trì Quân liều mạng làm việc, mấy năm trước nếu như không tiến tổ thì phần lớn thời gian sẽ chuyên tâm vào cuộc sống của chính mình, nhưng mà vì Từ Tư có lúc lại tùy hứng tới nhà tìm cậu, cậu lại rất khó có thể cự tuyệt yêu cầu của hắn, cho nên dứt khoát dành hơn phân nửa thời gian nghỉ ngơi để ở nhà, giống hệt như sủng vật robot đã được lập trình sẵn chỉ cần Từ Tư gọi là sẽ đến ngay.

Bây giờ công việc bộn bề, mỗi năm đóng hai bộ phim điện ảnh, một bộ phim truyền hình, bắt đầu tiếp nhận thêm vài show tống nghệ và đại ngôn để duy trì hình ảnh, sự trẻ trung và cởi mở trên người cậu của năm năm trước đã sớm trở thành dáng vẻ trưởng thành cứng cáp, người hâm mộ của cậu ngày càng nhiều, tên tuổi cũng ngày càng được nâng cao.

Thế nhưng đối với tài sản mà mình tích lũy được cùng với danh tiếng, Cố Trì Quân không quá quan tâm, và việc cậu rời khỏi Từ Tư chính là phương thức mà cậu dùng để chào tạm biệt nửa quãng đời người của mình, cuộc sống mới chập choạng bắt đầu, nhất thời như mất đi phần lớn du͙© vọиɠ.

Cho đến khi năm mới đến, cậu tham gia ghi hình xuân vãn xong, để trợ lí nghỉ rồi trở về nhà một mình. Bố mẹ đều ở quê đón năm mới, bởi vì ngày mai còn có lịch trình cho nên không kịp trở về. Một mình ở lại Bắc Kinh, cả căn nhà một mảnh lạnh toát, khắp nơi đều là âm thanh dây pháo và pháo hoa nổ, trời vẫn đang đổ tuyết lớn, Cố Trì Quân đứng ở ven đường, không đeo khẩu trang, cũng không ai nhận ra cậu, đột nhiên cậu không còn muốn về nhà nữa.

Nơi cậu đứng là ở bên ngoài một cửa hàng tiện lợi đã đóng cửa từ lâu, đèn ngoài hiên vẫn sáng, nhìn bông tuyết trắng toát đang rơi từ trên trời xuống, chuông điện thoại của cậu đột ngột vang lên.

Từ khi kết thúc mối quan hệ, Từ Tư chưa bao giờ chủ động liên lạc với cậu, có vẻ như giữa những người trưởng thành cần có hành động đúng mực và ăn ý với nhau như vậy, cho nên Cố Trì Quân cũng chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ gọi điện thoại riêng cho hắn, cậu do dự một chút, trong màn tuyết bỗng nhiên nghĩ tới cái đêm mà cậu nói lời từ biệt kia, vì vậy bắt máy.

Sau khi nhận cuộc gọi, trong nháy mắt cậu thấy Từ Tư đang đứng ở bên đường đối diện, hắn xách một cái túi ni lon, mặc quần áo lông dày, không hề có phong thái tổng tài, ngược lại giống hệt như một con gấu lớn ngốc nghếch, hắn thấy Cố Trì Quân phát hiện ra mình, dường như sợ cậu lợi dụng khoảng cách giữa hai người để bỏ chạy, hắn băng qua đường một cách nóng nảy.

"Năm mới tốt lành."

Vậy mà Cố Trì Quân lại là người lên tiếng trước, ngạc nhiên hơn nữa là cậu vô cùng bình tĩnh chào hỏi Từ Tư vừa vấp chân trên tuyết suýt ngã, thiếu chút nữa là bổ nhào xuống đất trước mặt Cố Trì Quân, may mà có cột điện bên cạnh làm điểm đỡ mới có thể đứng vững, túi ni lon trong tay không bị đánh rơi.

"Sao em lại ra ngoài, không trở về nhà?"

Cố Trì Quân ít khi nhìn thấy dáng vẻ chật vật của Từ Tư, cong cong khóe miệng, lắng nghe Từ Tư mạnh miệng giả vờ điềm tĩnh, hơi nghiêng đầu đặt câu hỏi.

"Chỉ có một mình tôi ăn Tết, về nhà sớm hay trễ cũng đâu có gì khác nhau, trái lại là Từ tổng đây, vì sao cũng ra ngoài?"

Giọng nói của Cố Trì Quân giống như là đang nói chuyện với một người bạn cũ không quá quan trọng, cậu đã gầy hơn một chút, không biết có phải là vì công việc quá bận rộn hay không mà trên người vẫn còn mặc nguyên đồ biểu diễn, mi mắt xinh đẹp vẫn kinh tâm động phách như ngày đó, chẳng qua là hắn không có cách nào tìm được ánh nhìn tràn đầy mong mỏi mà Cố Trì Quân dành cho mình của trước đây nữa.

"Tôi... Đi mua ít đồ."

"Ừ, vậy năm nay ngài không cùng ăn Tết với Từ tổng hay sao, tôi có xem tin tức rồi, anh ấy hiện tại cũng đang ở Bắc Kinh."

Cố Trì Quân thậm chí còn không phân biệt cách xưng hô, cậu gọi Từ Tư là Từ tổng, Từ Tấn cũng là Từ tổng, vừa khách sáo lại lạnh nhạt, lễ độ đến mức xa lạ.

Từ Tư lắc đầu như muốn phủi sạch quan hệ, mở túi ni lon, một luồng khói trắng nóng hổi mơ hồ bay ra từ bên trong, hai hộp tôm càng rưới sốt vàng óng ánh, hai phần bánh cuống, cháo gà hầm, thức ăn vừa đủ cho hai người, vừa đơn giản lại tinh xảo.

"Quân Quân, hình như tôi có chút nhớ em."

Từ Tư rất ít khi tỏ ra yếu đuối, nhưng vấn đề là quan hệ giữa hai người bọn họ, giờ phút này mà không yếu đuối nữa thì không còn biện pháp nào khác.

Trước đây hắn chỉ cảm thấy Cố Trì Quân là một đóa hoa đăng tiêu dựa vào hắn mà sinh trưởng, xinh đẹp hiểu chuyện, sẽ không phải là kiểu tình nhân mang đầy dã tâm và tính toán, cũng không có sự câu nệ hay miễn cưỡng nào khi phải ở bên cạnh hắn, hắn vẫn cho rằng mình có thể giữ lấy Cố Trì Quân thật tốt, xem cậu như một quả bóng cao su mặc cho mình nhào nặn.

Nhưng mà Cố Trì Quân càng bình tĩnh, hắn càng hiểu được thật ra hắn không có cách nào để giữ lấy cậu, Cố Trì Quân là nước trong hồ, còn tình yêu đến muộn của hắn lại giống như một thứ vũ khí được chắp vá từ vô số mảnh gỗ vụn, dù cho hắn có dùng bao nhiêu sức lực để tập luyện, cũng không thể khiến cho tình yêu đã quá hạn kia trở nên trọn vẹn trở lại.

Không biết là vì không khí của năm mới quá náo nhiệt, hay là vì thời khắc bầu trời đầy tuyết rơi này khiến cho con người lạnh lùng kiên cường như Từ Tư trở nên đáng thương, ánh mắt của Cố Trì Quân cố định từ trên gò má yếu ớt xuống tới mắt cá chân vừa nãy suýt chút nữa là bị trật của hắn một hồi lâu, không cự tuyệt.

Từ Tư theo Cố Trì Quân về nhà, căn hộ này là hắn mua cho Cố Trì Quân lúc mới bắt đầu bao dưỡng cậu, nhà để cho Cố Trì Quân đứng tên, lúc ấy Từ Tư muốn mua cho cậu một căn nhà lớn hơn trong thành phố, bị Cố Trì Quân từ chối, nơi này ở gần ngoại ô, an ninh dân cư cũng sơ sài, sẽ không phải là loại chỗ ở mà đại minh tinh sẽ chọn, nhưng mà Cố Trì Quân lại trang hoàng nơi này đến sống động, giấy dán tường màu vàng ấm áp, trong nhà đi đến đâu cũng có ghế đệm êm ái, muốn nằm thì nằm, Từ Tư cảm thấy mình không giống như bước vào một căn nhà, mà là đi vào nơi mềm mại nhất ở sâu trong tim của Cố Trì Quân.

Cố Trì Quân cầm chén đũa, thêm hai chai rượu vang, cậu không thích uống rượu, đây là rượu mà Từ Tư mang đến đây để trước khi chia tay, cũng chưa đến lấy về, dù gì trước đây hắn thỉnh thoảng cũng sẽ qua đêm ở đây, nhưng chắc chắn sẽ không để lại bất cứ đồ vật cá nhân nào.

Hai người ngồi ở bàn ăn bên cửa sổ ăn xong bữa cơm đơn giản, không nói chuyện phiếm, nhưng rượu thì uống thấy đáy.

Tửu lượng của Cố Trì Quân không tốt, lúc tham gia sự kiện hay tiệc tùng thường sẽ đổi rượu thành nước trái cây hoặc nước lạnh, Từ Tư cản cậu hai lần, cuối cùng cũng để cậu uống hơn nửa chai, cơm ăn được một nửa, mặt Cố Trì Quân đã hồng hồng, chờ đến khi ăn xong xuôi, cả người đã đỏ ửng giống như là vừa mới chui từ trong cái l*иg hấp ra.

Cố Trì Quân uống nhiều rượu nhưng không nhiều lời, cậu chỉ ngắm nhìn Từ Tư bằng ánh mắt mông lung ngập nước, liền khiến cho lòng hắn cũng sắp tan chảy, rượu rót vào người, hắn liền tự nhiên cảm thấy khổ sở, tự mắng bản thân trong lòng, tại sao lại ngu ngốc như vậy, ngốc mười năm còn chưa đủ, ngốc cho đủ mười lăm năm, vì sao hắn nghĩ muốn gặp cậu là lại chạy đi gặp ngay thế kia chứ? Thật ra lúc nhìn thấy Cố Trì Quân hắn đã hối hận, lẽ ra hắn không nên buông bỏ, Cố Trì Quân là người dễ mềm lòng, nếu như khi đó hắn chạy theo, thì có lẽ cậu sẽ không rời xa hắn.

Từ trước đến nay Cố Trì Quân sẽ không bao giờ kháng cự, giống như giờ phút này Từ Tư đẩy cậu lên bàn hôn cậu, Cố Trì Quân cũng chỉ dùng chút sức lực nho nhỏ nắm lấy cổ áo hắn, hé miệng cùng hắn hôn môi, Cố Trì Quân say rượu giống như là bị nướng trên lửa đốt, đốt chảy thành thứ chất lỏng vừa nóng bỏng lại ngọt ngào.

Cậu thật sự quá gầy, lúc trước mỗi khi thức dậy Từ Tư ôm cậu đều cảm thấy mình chẳng tốn miếng sức lực nào, cởϊ qυầи áo cậu cũng không giãy dụa, thuận theo cứ như chuyện kia chưa từng phát sinh, bọn họ liều mình triền miên như một đôi tình lữ, nhưng mà Cố Trì Quân lại chảy nước mắt rất nhiều, cậu nghẹn ngào khóc trong yên lặng, một tiếng nức nở cũng không hề phát ra, chỉ là cặp mắt xinh đẹp với đôi con ngươi nhuốm rượu mông lung không ngừng tiết ra chất lỏng to như hạt đậu, cứ nhìn chăm chú vào Từ Tư là nước mắt lại chảy ra.

Từ Tư muốn nói em đừng khóc, tôi sẽ nhẹ nhàng một chút, chỉ muốn nói xin lỗi em, thật ra giữa chúng ta có rất nhiều hiểu lầm, em nhìn xem, Quân Quân, có phải là tôi rất ngốc hay không, tôi thật sự quá ngu ngốc mới có thể đập tan hết thảy, không phải là không yêu em, không phải là vì không yêu em.

Nhưng mà những lời này hắn không nói ra, nhìn thấy Cố Trì Quân khóc không thành tiếng, hắn cảm thấy chắc là mình phải đem từng mảnh từng mảnh trái tim mình ngâm vào nước mắt của cậu mới được, hắn muốn sưởi ấm những giọt nước mắt của Cố Trì Quân, lại bị cậu nhẹ nhàng giữ lấy mặt hôn lên môi hắn.

Cố Trì Quân mềm mại thuận theo, giống như là một cái đầm nước đang được hun nóng, Từ Tư chôn mình trong cơ thể cậu, ngâm mình trong cái đầm nước ấm áp kia, thật ra cũng vì nhiệt độ cơ thể của hắn cao, khi hắn dùng sức Cố Trì Quân sẽ nhỏ giọng rêи ɾỉ, thở dốc, Từ Tư dùng tìиɧ ɖu͙© để ngăng cậu không khóc nữa. Cho đến hiện tại Từ Tư cũng chưa từng ôn nhu như vậy, Cố Trì Quân kêu đau hắn sẽ dừng, Cố Trì Quân muốn hắn giảm tốc độ hắn cũng sẽ làm chậm lại, Cố Trì Quân gác chân lên người hắn, bị hắn mò mẫm trên ngực đến không còn khí lực, Từ Tư chỉ không tiếp thu mỗi hai chữ "không muốn" của cậu. Đến khi hai người mồ hôi ướt đầm đìa, hắn mới ôm Cố Trì Quân đi tắm rửa sạch sẽ, dùng chăn bông mềm mại bọc chặt hai người vào cùng một chỗ, hắn hôn lên vết hôn đỏ trên đầu vai của cậu, hôn lên cả gò má đã lau sạch lệ nhòa.

Có thể vì Cố Trì Quân say, khóc cũng khiến cho cậu trở nên mệt mỏi, đối với mấy nụ hôn của hắn vô tri không phát hiện ra, hoàn toàn tín nhiệm ngủ đến say sưa trong ngực hắn, giống hệt như động vật nhỏ ngủ đông.

Từ Tư cảm thấy mình rốt cuộc cũng đã tìm về được cảm giác được sống, hắn ôm chặt lấy Cố Trì Quân, chôn mặt vào gáy của đối phương, ngửi nơi phát ra mùi sữa tắm quen thuộc, thấp giọng nói, "Quân Quân ngoan, tôi sai rồi, tôi dùng cả đời này bù đắp cho em có được hay không?"

Từ Tư trước sau như một muốn ỷ lại, hắn biết Cố Trì Quân đã ngủ như chết rồi, dĩ nhiên là không thể trả lời, nhưng mà hắn chính là mong cậu có thể nghe thấy được.

Sáng ngày hôm sau thức dậy, ngày đầu tiên của năm mới, phòng ngủ được sưởi ấm bởi ánh nắng mặt trời lẫn hệ thống sưởi, Từ Tư tỉnh giấc không nhìn thấy người đâu, đẩy cửa chạy ra phòng khách liền đón nhận một luồng gió lạnh.

Cửa ngoài sân cũng mở, cửa sổ lớn cũng mở toang.

Ngày hôm qua bọn họ uống hết hai chai rượu vang, cả bình cả ly đều được rửa sạch sẽ, đây là hai chiếc ly thủy tinh được làm thủ công mà Từ Tư đi đấu giá mang về, trước đây Cố Trì Quân không uống rượu, nhưng vẫn trưng bày trong nhà như bảo bối.

Quần áo lông của Từ Tư đã được giặt sạch sẽ xếp lại để trên ghế sa lon, vết bẩn ngày hôm qua ngã xuống tuyết cũng biết mất không thấy đâu.

Cố Trì Quân dựa người vào ghế nhìn hắn cười, không quan tâm áo choàng tắm hở ra để lộ dấu hôn trải dài mà hắn để lại, rót cho mình một cốc nước ấm chậm rãi uống.

Lúc này Từ Tư mới phát hiện ra bầu không khí không được đúng lắm, hắn muốn nói gì đó, lại bị Cố Trì Quân ngắt lời.

"Từ tổng, hai món đồ cuối cùng mà anh để lại nhà tôi đều ở đây, rượu tôi cũng bồi anh uống rồi, anh mang ly về đi."

Từ Tư đột nhiên cảm thấy có chút tủi thân, hắn muốn hỏi Cố Trì Quân rằng vậy em xem buổi tối ngày hôm qua là cái gì, nhưng mà hắn không có tư cách để hỏi, bởi vì tất cả vốn là hắn lừa cậu.

Hắn biết là Cố Trì Quân đang trả thù mình, mặc dù cậu diễn xuất rất tốt, nhưng mà ánh mắt tránh né kia không thể lừa được người, Từ Tư biết.

Quả là con người dễ mềm lòng, ngay cả việc trả thù người khác, cũng không tâm địa gia trá tính kế người ta, rõ ràng là đả thương địch tám trăm, tự hại mình một nghìn.

Nếu như là trước đây, Từ Tư sẽ không thèm ngó đến mấy thủ đoạn thế này.

Nhưng mà hiện tại hắn cực kì để ý.

tbc.