Trần Thần nhớ lại câu nói đầu tiên của Hoàng hậu: "Gạt hết tôn ti trật tự" - Nền móng thật vững chắc cho những câu đạo lý sau đó. Quả là bao năm nay, chàng làm vua nhưng chưa lo cho giang sơn xã tắc được ngày nào. Mọi năm có lũ lụt hạn hán chàng cũng chỉ cho người đi làm qua loa đại khái, bảo sao đất nước này, đi lên không thấy lại xuống dốc không phanh.
Đêm. Trăng lên soi sáng cả góc trời. Trần Thần đứng trông ra cửa sổ. Ánh trắng in bóng của hoa văn lên khuôn mặt điềm tĩnh, đôi mắt đăm đăm hướng về phía trước. Qua ô cửa sổ, những thứ rơi vào tầm mắt chàng là các cung các phủ, có nơi cao ngất. Lúc tiên đế sinh thời, những nơi này đều do ngài dựng lên, kiến trúc, điêu khắc cầu kì nhưng không dùng nhiều màu sắc để trang trí mái, hoa văn rồng phượng, cột trụ...nhưng vẫn thể hiện được uy quyền của nhà vua. Hoàng cung vài nơi đã tắt đèn, ánh sáng từ mặt trăng gần như là độc nhất. Không tròn nhưng lên cao dần. Giang sơn này đúng là cần một vị quân vương có thể bảo vệ đất nước bằng cả hành động và tư tưởng, còn chàng, chàng có thể bảo vệ giang sơn - cơ đồ này, có đủ năng lực chưa? Chắc là chưa đâu...
Mặt trời mọc. Hoàng cung đã nhộn nhịp tiếng cười nói. Đuốc, đèn l*иg, giá đựng than đã bị thổi tắt. Mặt trời mọc lại cho ánh sáng:
- Hoàng thượng cho gọi hoàng hậu đến giảng đường.
...
Cánh cửa được đẩy ra.
- Thần thϊếp tham kiến Hoàng thượng
Hoàng thượng ngồi trên bàn, trước mặt là mặt bàn gỗ mun có giấy, khay khảm, lo mực, bút lông và nhiều thứ đồ cho việc dạy và học.
- Hôm nay trẫm muốn nói chuyện với người như những người bạn - Hoàng thượng đã nói như vậy - Tại sao trẫm lại phong ngươi làm Hoàng hậu nhỉ? Một người láu táu nào cũng lải nhải những chuyện tầm phào, ngang nhiên lè lưỡi không tuôn theo lệnh mà lại thành Hoàng hậu. Ta...đôi lúc tự hỏi quyết định của mình là đúng hay chỉ là chuyện nhất thời? Nhưng mà từ lúc tỉnh lại ngươi có vẻ ra dáng hơn rồi nhỉ? - Sau câu nói là cử động ngẩng đầu của Hoàng thượng.
Hoàng hậu cúi đầu không dám nhìn thẳng:
- Trước hết, ngài có thể phế hậu nếu muốn. Tiếp theo, sau khi tỉnh lại thần thϊếp nhận ra trách nhiệm của một Hoàng hậu...Chuyện của Tiểu Ngọc đa tạ Hoàng thượng đã không kết tôi thần thϊếp.
- Người thật việc thật, bằng chứng rõ ràng như vậy thì đi đến kết luận cũng là điều dễ hiểu.
- Nhưng nếu thần thϊếp không có tội, việc trừng phạt dưới trời mưa có phải là oan không?
Trần Thần quên mất việc này. Con người trước mặt đã tự minh oan nhưng vẫn không quên trận mưa to ngày hôm đó.
- Được, ngươi muốn trẫm làm gì?
- Bảy ngày gọi thần thϊếp là Sư phụ.
Hoàng hậu thấy nhẹ nhõm khi nói ra, chấp nhận được thì tốt, không chấp nhận xem như giao dịch không thành. Nàng căn bản muốn giúp anh vua này thay đổi, không phải là vỗ ngực xưng ta đây là thầy của chúa. Đối phương nghe thấy mười phần kinh ngạc. Gọi là sự phụ? Xưng học trò? Làm người dưới chướng thê tử? Bị sai bảo trong bảy ngày? Hoàng thượng miệng mấp máy định lên tiếng thì hoàng hậu giải thích trước.
Nàng nói, việc này giống như hợp tác, đôi bên cùng có lợi. Giải thích tự đầu chsi cuối, nếu Haonfg thượng không chịu khiêm tốn học hỏi thì không có cơ may nào sẽ khai mở được đống hỗn độn chỉ có trong một cái đầu không kiến thức.
Chỉ bảy ngày thôi, chàng sẽ làm được mà nhỉ?
- Được.
- Tạ ơn ân đức của bệ hạ - Câu nói vừa cất lên nàng cũng cúi người hành lễ. Còn không quên xin một ngày sửa sang lại giảng đường.
Hoàng thượng đứng dậy, đi đến của thì nghe thấy:
- Bảy ngày cúi mình gọi ta là thầy, mong một quý tộc như ngài sẽ không ôm hận mà trừng phạt ta vào ngày thứ tám.
Nghe thấy câu đó, buộc chàng phải dừng chân, ánh mắt hướng ra bên ngoài đáp trả:
- Trẫm...không phải quý tộc. Mà là hoàng tộc. - Nói rồi chàng bước qua cánh cửa.
Tiểu Hy bên trpng đúng là quê một cục.
...
Cùng giờ ngày hôm sau, Hoàng thượng được các cung nữ và thái giám hộ tống đến giảng đường. Cửa đóng lại. Rất nhiều thứ rơi vào tầm mắt. Các kệ sách được đặt xung quanh căn phòng, ở giữa phòng có một cái bàn, bên trên có giấy, bút lông, khay mực...Bốn dải đỏ viết những hán tự bằng mực đen được treo tứ phía: Đông, Tây, Nam, Bắc.
- Học bá, chúng ta bắt đầu.
Hướng đến chỗ phát ra giọng nói, sư phụ đã ngồi ở đó đợi. Chàng cũng bước đến, hất tà áo ra sau rồi ngồi xuống.
- Vấn đề hiện tại của ngài, có thể viết ra giấy nếu không tiện nói ra.
Hoàng thượng đổ nước vào khay mực, dùng mặt đá mài mực một chút, rồi lấy bút bắt đầu viết lên mặt giấy trắng những hàng toàn chữ là chữ. Vấn đề của người này....nhiều đến vậy sao?