0 giờ 10 phút đêm.
Ninh Thốc ôm thắt lưng Nhung Dư, cả người dán chặt vào l*иg ngực anh.
Nhung Dư một tay ôm cậu, một tay để cậu gối lên, yên lặng cảm thụ hơi thở đứa nhỏ phả trên hõm vai mình.
Ấm áp, ẩm ướt, mang theo cảm giác tê dại khó tả.
Cơ thể người đàn ông ấm áp, hơi thở sạch sẽ, Ninh Thốc thở nhẹ một hơi thật dài, khẽ gọi: "Học trưởng."
Nhung Dư thu tay, cúi đầu trả lời: "Hửm?"
Ninh Thốc dừng lại hai ba giây rồi mới nói: "Sao anh đẹp trai thế?"
Nhung Dư: "..."
Anh không ngờ cậu gọi nghiêm túc như vậy để nói ra câu này.
Anh mím môi, lịch sự đáp: "Em cũng đẹp trai."
Giọng Ninh Thốc lười biếng: "Ngày mai mấy giờ dậy?"
Nhung Dư: "Sáu giờ."
Ninh Thốc cười nói với giọng điệu kỳ quái: "Thời gian trôi nhanh quá, Ninh Dã cũng kết hôn rồi."
Nhung Dư không trả lời.
Ninh Thốc hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn người đàn ông chỉ thấy đường nét mờ ảo trong bóng tối, cười hỏi: "Học trưởng thì sao?"
Nhung Dư bình tĩnh hỏi: "Cái gì?"
Ninh Thốc: "Khi nào kết hôn?"
Chẳng biết trong lòng cậu nhóc nghĩ cái gì, nằm trong lòng mình, lại hỏi bao giờ mình kết hôn.
Nhung Dư nhíu mày, mặt không cảm xúc: "Em tới dự sao?"
Ninh Thốc: "Không tới."
Nhung Dư: "..."
Ninh Thốc chậm rãi nói: "Nhìn xuất thân của anh, phải mừng nhiều tiền lắm."
Nhung Dư: "..."
Giọng điệu Nhung Dư nhẹ nhàng: "Em không buồn sao?"
Không ai trả lời anh.
Nhung Dư hơi ngẩng đầu, cảm nhận được cậu nhóc đang liếʍ láp hốc vai mình, môi lưỡi nóng bỏng từ đó liếʍ lên hầu kết của anh, dừng tại đó liếʍ mυ'ŧ.
Cứ như vậy chắc chắn sẽ để lại dấu vết, nhưng Nhung Dư không hề có ý định ngăn cản, ngược lại thuận theo thả lỏng, giơ tay xoa đầu Ninh Thốc, giống như cổ vũ.
Ninh Thốc cắn cắn cằm Nhung Dư, sau đó hôn mạnh lên mặt anh, thở dốc, rõ ràng là động tình rồi.
Ninh Thốc hít sâu một hơi, chống tay bên tai anh, khoảng cách gần nhìn anh: "Nhung Dư, anh không thể phủ nhận, anh có cảm giác với em."
Nhung Dư nhìn thẳng vào đôi mắt đen nhánh, nhàn nhạt nói: "Tại sao anh phải phủ nhận?"
Trời đất quay cuồng, Ninh Thốc bị người đàn ông đè dưới thân, Nhung Dư dùng chân dài tách hai chân cậu, nửa quỳ trên giường, nhắm mắt hôn cậu.
Ninh Thốc hít một hơi khó chịu, xen vào giữa nụ hôn: "Đừng...đừng làm đến cuối."
Nhung Dư dừng lại, buông cậu ra, ngữ khí nặng nề: "Em không muốn làm?"
Hạ thân Ninh Thốc bị người kia dùng chân nhẹ nhàng cọ cọ, mặt đỏ bừng, cũng may nửa đêm không nhìn rõ, nhưng cậu vẫn quay mặt, tránh khỏi ánh mắt anh, nhẹ giọng nói: "Em chưa từng làm, sợ ngày mai lỡ thời gian."
Nhung Dư: "..."
Nhung Dư thầm rủa trong lòng, trực tiếp xé toạc chiếc áo sơ mi cậu nhóc đang mặc, cúc áo bung ra văng vãi trên sàn, phát ra âm thanh giòn giã, giống như bị cái gì đó kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Hai chân Ninh Thốc bị người đàn ông tách ra, vừa muốn mở miệng cự tuyệt đã bị che miệng.
Nhung Dư không chút khách khí để lại dấu hôn trên ngực cậu, hoàn toàn không có chút bình tĩnh khắc chế lúc trước, giống như nháy mắt biến thành người khác, sờ soạng nhiệt tình, mỗi một cái chạm lên da thịt đều mang theo xúc cảm nóng bỏng khó tả.
Ninh Thốc nhắm hai mắt, thả lỏng người, cảm nhận từng động tác của anh.
Sau khi mất đi thị giác, thính giác và xúc giác đặc biệt nhạy cảm.
Chẳng hạn như tiếng thở âm trầm gợi cảm của người kia, chẳng hạn như ngực bụng không ngừng bị hôn lên, chẳng hạn như cả cơ thể đều căng cứng khó chịu.
Sau một hồi rêи ɾỉ khó kìm nén, thân thể Ninh Thốc run lên, động tác của Nhung Dư hơi dừng lại, rồi lại đè lên vị trí khi nãy, có lẽ cảm thấy Ninh Thốc không có chút ý phản kháng nào, tay che miệng cậu cũng thả lỏng ra, vừa mới thả lỏng, ngón tay anh đã đẫm nước.
Động tác Nhung Dư dừng lại, trên giường chỉ có thể nghe được tiếng thở dốc của cậu, Ninh Thốc men theo ngón tay cẩn thận liếʍ mυ'ŧ, tay đứt ruột xót, cậu liếʍ láp như vậy dường như liếʍ cả vào tim anh rồi.
Sau đó đầu ngón tay anh được cậu đưa vào miệng, đùa nghịch đầu lưỡi mềm mại, nhẹ nhàng mυ'ŧ lấy ngón tay.
Nhung Dư tức giận rút ngón tay ra, nắm lấy cằm cậu mạnh bạo hôn, lạnh lùng nói: "Đây là lần đầu tiên của em?"
Động tác thuần thục như thế, làm sao có thể là lần đầu tiên?
Ninh Thốc: "..."
Ninh Thốc dùng tia lý trí duy nhất còn sót lại của mình, có chút nghi hoặc nhìn anh: "Đúng vậy..."
Nhung Dư không biết tại sao mình lại tức giận, đầu óc nóng giận từ từ bĩnh tĩnh lại, anh rời khỏi người Ninh Thốc, kéo chăn đắp lên người cậu, thấp giọng nói: "Thật xin lỗi."
Ninh Thốc: "..."
Hai người đang kí©ɧ ŧìиɧ, một người tỉnh táo, người kia cũng xấu hổ.
Ninh Thốc không thích loại xấu hổ này, cậu giơ tay kéo lấy người muốn rời giường, từ phía sau ôm lấy thắt lưng anh, uỷ khuất hỏi: "Làm sao vậy?"
Động tác Nhung Dư cứng đờ, không nói.
Ninh Thốc nghiêng đầu cắn tai anh, khẽ nói: "Em không có kinh nghiệm thực tiễn, anh còn không cho em có kinh nghiệm lý thuyết sao? Hơn nữa, em học Y, quen thuộc với thân thể con người không phải rất bình thường sao?"
Tiếng hít thở bên tai rất rõ ràng, lửa giận trong lòng Nhung Dư cũng biến mất, nhưng du͙© vọиɠ lại dâng lên khó nói, anh hít sâu một hơi: "Thời gian không còn sớm..."
Ninh Thốc với tay vào quần ngủ anh, một đường xuống dưới.
0 giờ 30 phút khuya.
Ninh Thốc nức nở cầu xin: "Nhẹ thôi."
Nhung Dư hôn lên môi cậu, đâm thẳng vào.
0 giờ 50 phút khuya.
Ninh Thốc khàn giọng, đe doạ không có tính uy hϊếp: "Khó chịu quá...Nếu tiếp tục em sẽ giận đó."
Nhung Dư hôn lên đùi trong của cậu, thở gấp dỗ dành: "Ngoan."
1 giờ 30 phút khuya.
Ninh Thốc ngồi trên người Nhung Dư, lơ đãng gọi anh: "Học trưởng, học trưởng, Nhung Dư, đừng mà..."
Trái tim Nhung Dư run lên, anh chuyển động nhanh hơn, đập âm thanh của cậu thành từng mảnh vụn.
2 giờ khuya.
Chân dài của Ninh Thốc câu qua thắt lưng Nhung Dư, lúc người đàn ông kia cất lên tiếng gầm nhẹ, thân thể cậu cũng run lên, cùng một lúc, hai người đều xuất ra.
Ninh Thốc ôm lấy cổ người kia, cố sức chống đỡ nụ hôn mãnh liệt của người đàn ông này, bị hắn buộc phải nuốt hết nước bọt.
Thời điểm kɧoáı ©ảʍ như thuỷ triều tan đi, cậu thất thần nhìn vào bóng đêm, đến lúc Nhung Dư tiến tới hôn nữa, cậu uỷ khuất nói: "Em mệt quá."
Nhung Dư cười ra tiếng, dịu dàng nói: "Anh ôm em đi tắm."
Ninh Thốc dang tay muốn ôm, mềm mại nói: "Anh nhẹ thôi, để em có thể ngủ, mệt quá."
Trong lòng Nhung Dư mềm nhũn: "Được."
Anh biết cậu sẽ ngủ, nhưng không ngờ mới đặt vào bồn tắm cậu đã không có động tĩnh.
Dưới mí mắt của đứa nhỏ có vết thâm rõ ràng, dễ nhìn ra đã lâu không được nghỉ ngơi, đôi môi đỏ mọng hơi sưng lên, Nhung Dư có chút hối hận, không biết sáng mai có kịp tiêu đi không.
Ngoài ra...
Nhung Dư dùng nước ấm rửa sạch dọc theo vết tích mà anh để lại trên người cậu, dấu hôn sẫm màu trên cơ thể trắng nõn trông hơi doạ người, nhất thời anh không tin được cái này do mình làm.
Anh ôm đứa nhỏ ra khỏi bồn tắm, lau khô sạch sẽ, lần nữa đặt vào chăn bông, theo đó anh cũng nằm xuống.
6 giờ 10 phút sáng.
Ninh Thốc bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Cậu mơ mang đứng dậy lập tức ngã trở lại.
Cậu theo bản năng nhìn sang bên cạnh, không thấy Nhung Dư.
Ninh Thốc cầm điện thoại ấn trả lời, là Ninh Dã gọi tới.
Giọng nói sung sướиɠ lớn tiếng ở đầu bên kia: "Em dậy chưa? Thu dọn đồ qua đây nhanh!"
Ninh Thốc vừa mở miệng, đột nhiên phát hiện mình nhất thời không phát ra được tiếng nào.
Ninh Thốc: "..."
Một bàn tay lấy điện thoại của cậu, sau đó nhét vào tay cậu một cốc nước ấm.
Nhung Dư xoa tóc Ninh Thốc, nói với Ninh Dã trong điện thoại: "Lát nữa bọn tớ sẽ qua."
Ninh Thốc chầm chậm uống nước, ngẩng đầu nhìn anh.
Ninh Dã bên kia dặn dò gì đó, anh cẩn thận lắng nghe, thỉnh thoảng đáp "ừ" coi như trả lời.
Có lẽ phát hiện ra ánh mắt của cậu, Nhung Dư ngồi xuống bên giường, hôn lên môi cậu, nói vào điện thoại: "Cúp máy."
Ninh Thốc có thể nghe thấy giọng nói lớn của Ninh Dã, cậu có chút tò mò ghé vào l*иg ngực nghe anh hai ồn ào trước hôn lễ: "Không được, giờ tớ rất hồi hộp, cậu nghe tớ nói, lát nữa hai người đến đây..."
Mới nghe đến đây, cậu đã bị người kia hôn.
Ninh Thốc nửa quỳ đáp lại nụ hôn dài, lúc tách ra thở dốc Ninh Dã còn chưa nói xong.
Nhung Dư hôn lên khoé môi cậu, nghe đến vui vẻ, anh bất đắc dĩ nói: "Cậu nói thêm nữa bọn tớ sẽ muộn."
Ninh Dã lúc này mới chịu cúp máy.
Ninh Thốc dính người tới ôm anh, bị Nhung Dư ấn lên giường hôn.
Nhung Dư dùng chóp mũi cọ cọ cậu, hỏi: "Bây giờ có thể nói chưa?"
Ninh Thốc hơi hé miệng: "Học trưởng, học trưởng, học trưởng check..."
Nhung Dư: "..."
Nhung Dư bật cười: "Bài kiểm tra thành công, có...ừm, đau không?"
Ninh Thốc chớp chớp mắt: "Anh hỏi ở đâu?"
Nhung Dư: "..."
[29/1/2022]