10 giờ 45 phút tối.
Nhung Dư bước ra khỏi phòng tắm, mặc áo ngủ, đứa nhỏ đang nằm xem TV, trong phòng ánh đèn sáng tỏ, anh có thể nhìn rất rõ bộ dáng cậu, cùng chiếc áo của anh.
Cậu mặc áo sơ mi của anh, vạt áo buông xuống đùi, vai cậu bé hơn vai anh nên cổ áo hơi rũ xuống, mặc dù đã cài cúc nhưng xương quai xanh xinh đẹp vẫn lộ ra ngoài, không biết là đang chăm chú xem TV hay đang ngẩn người, đôi môi hồng thuận hơi cong lên, mắt không chớp khỏi màn hình, chân dài trắng nõn, được bao bọc trong áo của anh, toát ra một thân mềm mại.
Nhung Dư lau tóc một lát mới bước tới, từ trên cao nhìn xuống cậu, thấy cậu ngẩng đầu, mới mở miệng: "Sao không mặc quần?"
Ninh Thốc ngơ ngác một hồi mới từ trong mơ mảng bừng tỉnh, tựa đầu vào sô pha nhìn người đàn ông cao lớn mặc áo choàng tắm, một giọt nước từ trên tóc lăn xuống, theo cổ chảy vào trong áo, lướt qua từng đường cong cơ đẹp mê người.
Ninh Thốc mỉm cười: "Đang có bài kiểm tra nên em không có thời gian thu xếp đồ, hơn nữa nghe nói hai ngày nay có tuyết, sợ bỏ lỡ hôn lễ ngày mai."
Nhung Dư quan sát đôi mắt xinh đẹp của cậu, thuận miệng nói: "Quần áo phù rể ngày mai sẽ mang đến."
Ninh Thốc: "Ồ..."
Ninh Thốc chớp chớp mắt nói: "Vậy em đi tắm."
Nhung Dư im lặng, Ninh Thốc cũng không có ý định cử động.
Hai người nhìn nhau một lúc, không khí im lặng có chút ái muội, Ninh Thốc bất giác liếʍ môi: "Muốn hôn môi không?"
Nhung Dư buông khăn tắm trong tay xuống, đi tới trước mặt cậu nhóc, từ trên cao nhìn cậu vài giây, sau đó cúi người nửa quỳ trên thảm, khoảng cách rất gần, nhưng không hôn.
Ninh Thốc hiểu ý, vòng tay qua cổ anh, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm, bĩu môi: "Được rồi, lần này nhất định phải để em thở."
Nhung Dư cong khoé môi.
Ninh Thốc hơi khẩn trương, cậu khẽ nuốt nước miếng, nhìn chằm chằm khuôn mặt đẹp mê hoặc lòng người kia, nhắm mắt nghiêng đầu.
Môi mềm chạm vào nhau, một bên là mùi rượu, một bên là hương bạc hà tươi mát, Ninh Thốc thở gấp, khẽ kéo ra khoảng cách hai người, hé mắt mềm mại nói: "Làm anh phải đánh răng lần nữa."
Nhung Dư nâng tay đè lại gáy cậu, trực tiếp ngậm miệng cậu lại, không cho cậu cơ hội nói.
Áo choàng tắm bị động tác mạnh bạo của hai người làm tán loạn, l*иg ngực cường tráng của anh kề sát thân thể Ninh Thốc, cách lớp áo sơ mi mỏng, nhiệt độ cơ thể người cao lớn bao phủ cả người Ninh Thốc.
Trong phòng yên tĩnh, tiếng thở dốc gợi cảm của đàn ông, nuốt lấy âm thanh rêи ɾỉ của đứa nhỏ làm người ta mặt đỏ tai hồng.
Ninh Thốc ngửa đầu há miệng thở dốc, đứt quãng dặn dò người đàn ông đang vùi mặt trên ngực cậu: "Đừng...đừng lưu lại dấu vết."
Áo sơ mi nới ra hai cúc, lộ ra mảng da trắng nõn.
Nhung Dư thanh âm khàn khàn, trấn an: "Bên trong nhìn không tới.
Chính là nói muốn lưu.
Ninh Thốc dở khóc dở cười, vừa muốn mở miệng đã bị anh cắn nhẹ một cái làm bật ra tiếng rêи ɾỉ, cậu chịu không nổi đẩy Nhung Dư ra, cúi đầu nhìn dấu hôn trên người mình, lại nhìn Nhung Dư: "Nhất định phải lưu vết đúng không?"
Nhung Dư nhướng mày.
Ninh Thốc ôm cổ Nhung Dư, chôn mặt vào cổ anh, tại nơi cổ áo nhất định để lộ ra, liếʍ liếʍ.
Thân thể Nhung Dư cứng đờ, đưa tay vuốt lưng cậu nhóc, rốt cuộc mở miệng: "Đừng nghịch."
Ngữ khí cưng chiều, mang theo thoả hiệp.
Ninh Thốc đặt cằm trên vai anh, lại gần tai anh cười khẽ, lười biếng nói: "Chỉ quan chức nhà nước mới được đốt lửa, nhân dân không được phép đốt đèn đúng không?"
Nhung Dư: "..."
Anh ôm đứa nhóc vào lòng vuốt ve mái tóc mềm mại của cậu, giống như đang vuốt ve con mèo nhỏ mình nuôi.
Ninh Thốc bất mãn, nói tiếp: "Nếu em nhất định muốn lưu lại dấu thì phải làm sao?
Nhung Dư dừng một chút, hơi quay cổ, thấp giọng nói: "Muốn lưu thì lưu đi."
Ninh Thốc không khách sáo chút nào, trực tiếp hôn lên làn da cậu yêu thích kia, tựa như giày vò mà cắn trái mυ'ŧ phải, thẳng đến khi tạo thành vết hôn ưng ý, đúng hơn là vết cắn, mới chịu dừng lại.
Nhung Dư chờ cậu làm xong mới mở miệng: "Có mệt không?"
Ninh Thốc thả lỏng cả người ghé vào l*иg ngực Nhung Dư, lười biếng không muốn động, cũng chẳng muốn nói chuyện, nhiệt độ cơ thể Nhung Dư ấm áp, ôm rất thoải mái.
Thấy cậu không trả lời, Nhung Dư cũng không nói nữa, anh ôm cậu xem tin tức TV, làm dịu lại xúc động khi nãy.
Qua vài phút, Ninh Thốc cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nói mềm nhũn như bị bắt nạt: "Học trưởng à."
Ánh mắt Nhung Dư loé lên, cúi đầu nhìn cậu.
Ninh Thốc không quan tâm giọng nói của mình gây ra phản ứng gì cho người đàn ông, cậu "chậc" một tiếng, nhìn TV nói: "Anh trai em không biết chọn ngày gì cả, chắc là xem tử vi nhưng không xem dự báo thời tiết rồi?"
Trong tin tức báo là, ngày mai tuyết rơi dày.
Nhung Dư cong khoé miệng nói: "Đúng vậy, nhưng ngày mai là sinh nhật của nhà gái."
Ninh Thốc "ồ" lên, cậu không biết, Ninh Dã cũng không nói cho cậu biết.
Thật ra, cậu và Ninh Dã đã lâu rồi không liên lạc, không biết cũng là hiển nhiên.
Nhung Dư nhìn ra gì đó, lảng sang chuyện khác: "Em đặt vé máy bay bao giờ rời đi?"
Ninh Thốc: "Chiều mai."
Nhung Dư: "..."
Nhung Dư hơi nhíu mày: "Sớm vậy sao?"
Ninh Thốc trở mình, ngẩng đầu nhìn anh: "Có lẽ không đi được, còn anh, khi nào?"
Nhung Dư: "Còn chưa biết."
Ninh Thốc thản nhiên nói "ồ", duỗi người, chớp mắt với anh: "Em đi tắm nhé?"
Nhung Dư mím môi, nói: "Được."
11 giờ 10 phút đêm.
Nhung Dư mở mở camera trước điện thoại, vừa ý nhìn dấu vết trên cổ mình, có chút sưng, đứa nhỏ hạ khẩu thật tàn nhẫn.
Bên trên tựa như còn lưu lại xúc cảm ướŧ áŧ tê dại, vị trí rất cao, có lẽ không che được.
Chuyến đi lần này kiều diễm không lường được.
Đứa nhỏ bên ngoài ấm áp, bên trong lạnh lùng, nụ hôn từ ngây thơ đến tràn đầy du͙© vọиɠ, tất cả đều không được lường trước.
Cuối cùng Nhung Dư đưa mắt nhìn mặt mình, qua hai ba giây, tắt điện thoại, xoay người vào phòng.
11 giờ 20 phút đêm.
Lúc Ninh Thốc đi ra phòng khách đã yên tĩnh, phòng ngủ phía Tây đã đóng lại, chắc anh nghỉ ngơi rồi.
Cậu mặc áo sơ mi trắng, đứng bên cửa sổ sát đất chậm rãi sấy tóc.
Tầng cao nhất có tầm nhìn thật tốt, ánh đèn từ cây thông Noel khổng lồ trên đường sáng lấp lánh, bông tuyết rơi lất phất, gió lạnh thổi qua bầu trời, lướt qua đỉnh cây thông, bị cửa thuỷ tinh chắn bên ngoài.
Ấm áp bên trong và giá lạnh bên ngoài dường như chia cắt thế giới thành hai nửa riêng biệt.
Đã lâu rồi cậu không thấy bông tuyết lớn như vậy, chỉ thuộc về phương bắc, khiến người ta hoài niệm, bông tuyết to như lông ngỗng.
11 giờ 50 phút đêm.
Ninh Thốc đẩy ra cửa phòng ngủ phía đông, khí lạnh ập đến nháy mắt làm cậu nổi da gà.
Điều hoà trong phòng biểu hiện 28 độ C, nhưng cảm nhận nhiệt độ không trên 15 độ C.
Điều hoà hỏng rồi.
Cậu đứng trước cửa do dự một hồi, sau đó vào lấy chăn bông ra, mới vừa tới mép ghế sô pha, chưa kịp nằm xuống đã nghe thấy tiếng: "Sao vậy?"
Ninh Thốc đặt chăn bông xuống, chỉ vào phòng ngủ của mình.
Nhung Dư ra khỏi phòng, vào trong kiểm tra, cau mày nói: "Anh gọi người đến sửa."
Ninh Thốc thu mình vào trong chăn, cong mắt: "Cảm ơn, không cần, chỉ một đêm, em ở tạm cũng được."
Nhung Dư dừng một chút, đến phía sau sô pha, chống tay lên sô pha nhìn cậu: "Cứ như vậy ngủ?"
Ninh Thốc nhắm mắt, nhẹ giọng đáp: "Ừ."
Nhung Dư: "..."
Nhung Dư mím môi, nhìn chằm chằm khuôn mặt sạch sẽ xinh đẹp nói: "Ngủ phòng anh đi."
Ninh Thốc cười nói: "Không được."
Nhung Dư sắc mặt không đổi: "Vì sao?"
Ninh Thốc vừa mở mắt ra, ánh sáng cửa đèn chùm thuỷ tinh trên đầu rọi vào ánh mắt sáng như sao trời, anh nói: "Em sợ ngày mai không đến được hôn lễ."
Nhung Dư: "..." . Ủng hộ chính chủ vào ngay == TRUм tгцуen.v n ==
Nhung Dư cười nhạt, trực tiếp vén chăn bông của cậu lên: "Đừng lo, anh ngủ ngoan lắm."
Ninh Thốc bị nụ cười của anh làm cho ấm áp, không khỏi nhìn anh, thiếu niên dưới áo sơ mi trắng mịn màng, thêm đôi chân dài, da thịt lộ ra trắng nõn khoẻ mạnh.
Ninh Thốc bĩu môi, nói: "Học trưởng, em có thể từ chối không?"
Nhung Dư dựa vào sô pha, nhìn cậu: "Xem em."
Ninh Thốc: "Kết quả thì sao."
Nhung Dư nhếch môi: "Xem anh."
Ninh Thốc: "..."
0 giờ đêm.
Ninh Thốc nhấc chăn nằm xuống.
Mệt mỏi cả ngày nay đều lần lượt kéo đến, như hải triều cuồn cuộn nhấn chìm ý thức của cậu xuống biển sâu.
Nhưng hiện tại mệt mỏi cũng không so được với nhiệt độ của người đàn ông bên cạnh.
Ninh Thốc ngáp một cái, bĩu môi nhìn người vừa vào phòng đã xem điện thoại: "Anh là thanh niên nghiện điện thoại sao?"
Nhung Dư ngẩn người, mới nói: "Trả lời tin nhắn thôi."
Ninh Thốc: "Ồ"
Nhung Dư đặt điện thoại lên tủ đầu giường, quay sang nhìn cậu: "Còn lạnh không?"
Thực ra cũng có chút lạnh, phòng khách không lạnh mấy nhưng chẳng hề ấm, tay chân đều buốt.
Ninh Thốc ngáp thêm cái nữa, sau đó xoa xoa giọt nước chảy ra từ khoé mắt, nói: "Tốt hơn nhiều rồi."
Nhung Dư không nói, giơ tay tắt ngọn đèn duy nhất trên đầu giường, sau đó nằm xuống.
Anh nghiêng mình nói với cậu nhóc nằm cách mình chừng một cánh tay: "Lại đây."
Ninh Thốc: "..."
[29/1/2022]