Sắc Thụ Hồn Cùng

[TG1] Chương 21

Sáng sớm, Trịnh Ngọc Lâm lén lút dọc theo chân tường trốn khỏi phủ công chúa, đi thẳng đến phủ Trấn Quốc Hầu.

Nói "lén lút" cũng không chính xác, bởi trong phủ công chúa từ trên xuống dưới đều đã không coi hắn ra gì.

Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, cả người Trịnh Ngọc Lâm như giẫm phải bùn đất, sinh lực và tinh thần đều suy sụp, tục ngữ nói đúng, tâm sinh tướng, lúc này tướng mạo tuấn tú đã có chút khả ố.

Nghe thấy thân phận của hắn, người gác cổng khinh thường, cười lạnh một tiếng.

"Hóa ra là phò mã gia, thiếu gia nhà chúng ta đã dặn, nếu là ngài tới, không cần báo. Phủ Trấn Quốc Hầu không hoan nghênh ngài."

Trịnh Ngọc Lâm tức đến mức ngẩng đầu, chỉ vào tên gia nhân mà mắng.

"Thật to gan! Tiểu thư nhà các ngươi là vợ cả của ta, ta có chuyện quan trọng cần thương lượng cùng nàng, còn không mau hồi bẩm!"

Tên gia nhân buồn cười.

"Phò mã gia, ngài không phải bị ấm đầu đấy chứ? Vợ cả của ngài là Lục công chúa, liên quan gì đến tiểu thư nhà chúng ta?"

Sắc mặt Trịnh Ngọc Lâm lúc xanh lúc trắng, đúng vào lúc này, Cố Hòa Quang từ trong phủ đi ra, hắn liền nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, nặn ra một nụ cười.

"Đại cữu huynh, là ta!"

Cố Hòa Quang bị danh xưng kia làm cho sửng sốt, khuôn mặt nghiêm nghị có chút co giật, hắn quát.

"Người đâu, đem cái tên điên hồ ngôn loạn ngữ này đánh cho ta!"

Trịnh Ngọc Lâm ngây người, bị hai đại hộ vệ cao lớn kéo ra đường, hắn hét lên.

"Cố Hòa Quang! Ta muốn gặp Cố Trinh Nương! Huynh mau cho ta vào!"

"Muội muội ta ở khuê phòng, tên điên như ngươi muốn làm gì thì làm sao?"

Cố Hòa Quang xoay người lên ngựa, sau đó quay về phía gia nhân lúc nãy và căn dặn.

"Lần sau mà tên điên này còn đến tùy tiện nhận thân thì cứ trực tiếp loạn côn đánh chết, không cần lưu tình!"

Trịnh Ngọc Lâm vừa tức vừa sợ, ngồi bệt trên đất, chẳng mấy chốc không chịu được chỉ trỏ, bàn tán của những người xung quanh nên ôm mặt bỏ chạy.

***

Ba ngày sau, Đại Lý Tự Thiếu Khanh phu nhân qua phủ cầu hôn.

Nói đến Đại Lý Tự Thiếu Khanh phu nhân, có thể xem đây là chủ đề được bàn tán nhiều nhất trong kinh thành.

Vị phu nhân này nổi tiếng ghen tuông, quản hết mọi việc trong nhà với thủ đoạn mạnh mẽ và cứng rắn, đừng nói đến thị nữ, ngay cả việc chi tiêu cũng phải công khai.

Nhưng không ai hoàn hảo hết tất cả, bà không có con.

Bà cùng tướng công chạy chữa khắp nơi cho đến năm bốn mươi tuổi mới chịu thỏa hiệp, mua một nha đầu giỏi sinh nở về.

Chỉ trong một năm, nha đầu kia sinh hạ nhi tử, phu nhân lập tức bỏ nha đầu, nuôi dưỡng nam hài, đặt cho cái tên Mạnh Tu Văn, yêu thương như báu vật.

Nhưng trạo hóa trêu ngươi, năm năm sau, bà mang thai, trong lòng vui mừng khôn xiết vì cuối cùng đã có người nối dõi.

Mạnh Tu Văn lập tức từ phượng hoàng biến thành gà, bị vị phu nhân này đuổi đến thôn trang, tự sinh tự diệt.

Cho đến năm hắn hai mươi tuổi, người mẹ này của hắn thậm chí còn không nhớ đến hôn sự cho hắn.

Họa vô đơn chí, Mạnh Tu Văn ở thôn trang chơi đùa lại vô ý ngã ngựa, đập đầu xuống đất và bất tỉnh.

Nhóm lang trung xem qua, đều nói không thể cứu.

Thiếu Khanh phu nhân làm bộ làm tịch khóc lóc một hồi, phân phó hạ nhân làm một cái quan tài dỏm, chờ hắn tắt thở.

Không ngờ ba ngày trước, Mạnh Tu Văn đột nhiên tỉnh lại.

Việc hắn tỉnh lại cũng không có gì lạ, nhưng lạ là hàng loạt những việc kỳ quái phát sinh sau đó.

Thiếu Khanh phu nhân đầu tiên là kinh hãi, sau đó như bị ma nhập, quỳ gối trước Mạnh Tu Văn mà tự vả vào miệng mình. Vừa vả vừa đem sự việc năm đó mẹ ruột Mạnh Tu Văn chết như thế nào cùng mấy năm nay âm thầm cắt xén, ngược đãi hắn như thế nào. Bọn tôi tớ nghe được mà trợn mắt há hốc miệng.

Như vậy còn chưa đủ, sau đó bà lại khua chiêng gõ trống chính thức nghênh đón con của vợ lẽ về nhà, lấy ra vô số vàng bạc châu báu, nói là làm sính lễ cho Mạnh Tu Văn.

Sau đó đến hôm nay, bà đích thân đưa Mạnh Tu Văn đến phủ Trấn Quốc Hầu cầu hôn, muốn hỏi cưới Cố Trinh Nương.

Trấn Quốc Hầu phu nhân không vui, đầu tiên là gia thế của đối phương thật sự không cao lắm, tiếp theo Mạnh Tu Văn là con của vợ lẽ, trong nhà còn có một đống việc dơ bẩn.

Nhưng nhìn thấy thiếu niên kia, tướng mạo tốt, phong thái lịch sự văn nhã, có quy củ. Nhìn ánh mắt trong veo cũng biết là người liêm chính, bà có chút động lòng.

Gia thế thấp cũng có chỗ tốt của gia thế thấp, nữ nhi dù sao cũng tái giá, lại có con riêng, hôn nhân ngày nay hầu hết yêu cầu đều không quá cao cũng không quá thấp.

Trấn Quốc Hầu phu nhân đưa mắt ra hiệu cho người hầu, lệnh đi mời Tô Cẩm Thư đến đây, cách tấm bình phong xem xét đối phương để có tính toán.

Không lâu sau, ngọc bội ở cửa kêu leng keng, có người đi đến.

Chỉ thấy Mạnh Tu Văn vừa rồi mắt nhìn mũi mũi nhìn tim đã chạy nhanh đến nơi có tiếng người, nhưng hắn không thấy ai ở đó cả.

Trên mặt hắn lộ ra vẻ khẩn trương, khóe miệng khẽ động.

Thiếu Khanh phu nhân lập tức mở miệng, vô cùng cung kính.

"Trước khi đến đây, lão gia nhà ta đã nói, chỉ cần công chúa nguyện ý, người không cần gả đến nhà chúng ta, chúng ta sẽ để Tu Văn đến ở rể, ở trong phủ công chúa, sau khi thành thân cũng để công chúa làm chủ mọi việc lớn nhỏ, ta tuyệt đối không nói nửa lời!"

Đây là một chuyện có lợi, Trấn Quốc Hầu phu nhân nhìn về phía Tô Cẩm Thư, thấy nàng khẽ gật đầu.

Tô Cẩm Thư nghĩ một hồi vẫn chưa vội đồng ý, bưng trà tiễn khách.

***

Tối đến, Cố gia họp gia đình thương nghị hôn sự.

Cố Hòa Quang có chút bất mãn.

"Chúng ta nên xem xét lại, việc này không vội."

Hắn sốt ruột hộ muội muội hắn, cảm thấy gả cho con của vợ lẽ thật không khỏi ủy khuất cho muội muội, huống chi còn chưa biết nhân phẩm đức hạnh của đối phương ra sao, thật không dám qua loa.

"Ta đã nghe qua chuyện nhà hài tử kia, nó cũng mệnh khổ, nếu nó biết thương yêu người khác thì cũng không tồi, hơn nữa lại ở rể, chắc chắn sẽ không dám bạc đãi nữ nhi của ta."

Trấn Quốc Hầu nói rồi quay sang hỏi ý kiến của Tô Cẩm Thư.

Tô Cẩm Thư rũ mi, đáp.

"Nữ nhi nguyện ý."

Cố Hòa Quang đang định khuyên tiếp thì nghe muội muội nói.

"Nữ nhi tuy vừa trở về không lâu nhưng cũng biết nước đầy sẽ tràn, Cố gia chúng ta chiến công hiển hách, vậy nên càng phải nên thu liễm mũi nhọn. Tẩu tử cũng là đích nữ trong nhà quan ngũ phẩm, nữ nhi cho rằng, phương diện này không cần quá suy xét, nữ nhi càng không cần yêu cầu quá cao."

Thấy Trấn Quốc Hầu khẽ gật đầu, Tô Cẩm Thư tiếp tục nói.

"Hơn nữa, nữ nhi lớn lên từ nông thôn, tính cách và thói quen sớm đã hình thành, khó mà thay đổi, đời này đã định không thể làm hiền thê tông phụ. Nữ nhi nghe nói người kia lớn lên từ thôn trang, chịu nhiều vất vả, lại chịu đến ở rể, về sau nếu chung sống, cũng vui vẻ."

Trấn Quốc Hầu phu nhân khóc ròng.

"Nữ nhi đáng thương của ta! Sao lại hiểu chuyện như vậy?"

Cố Hòa Quang không nói lại được, cuối cùng bí mật phái hạ nhân đi điều tra Mạnh Tu Văn kia một chút, nhưng sau nhiều ngày vẫn không có thông tin gì.