Sắc Thụ Hồn Cùng

[TG1] Chương 20 | H

Lại nói đến cẩm tú trong trướng, công chúa đang hờn dỗi.

Vốn tưởng đã tìm được đức lang quân như ý, lại không nghĩ đến tai họa tự nhiên ập đến.

Hắn không thể giao hợp, người khổ nhất là nàng, không lẽ muốn nàng cả đời thủ tiết sao?

Ngoài trướng có tiếng bước chân vang lên.

Công chúa nâng chiếc gối thêu hoa đỏ ném ra ngoài, tức giận nói.

"Không phải đã nói không có lệnh của ta, không được phép vào sao?"

Một giọng nói trong trẻo dễ chịu vang lên.

"Đường đột đến đây là lỗi của tiểu sinh."

Công chúa khẽ nhíu mày, vén tấm màn che, sững người khi thấy dung mạo của người mới tới.

Nàng từng cho rằng, Trịnh Ngọc Lâm đã là hình mẫu nam nhân đỉnh nhất.

Nhưng khi thấy người này, nàng mới nhận ra, đâu mới là nhan sắc chân chính, so với Phan An còn đẹp hơn.

Nàng si ngốc hỏi.

"Ngươi là người phương nào?"

Đại não chậm chạp chuyển động, nàng tự hỏi nam nhân xa lạ này sao có thể tự do ra vào phủ công chúa được bảo vệ nghiêm ngặt.

Nam nhân tuấn tú khẽ mỉm cười, đôi mắt đào hoa câu hồn đoạt phách, hướng về nàng chắp tay.

"Ta là Bồng Lai tiên quân, hạ phàm đi ngang qua nơi này, tình cờ nhìn thấy dung mạo của tiểu nương tử. Vì thế mà thần hồn điên đảo, cầu tiểu nương tử thương tiếc ta một vài lần."

Công chúa đỏ mặt.

"Ngươi đã là tiên quân, tự nhiên muốn gió được gió muốn mưa được mưa, ta thương tiếc ngươi thế nào được?"

Nàng vốn không tin cái gọi là thần quái, nhưng người này quá mức tuấn tú, thật sự không giống phàm nhân.

Nam nhân cười nói.

"Đương nhiên là cầu tiểu nương tử cùng ta xuân phong nhất độ, tặng ta chút mật ngọt thơm ngon…"

Nói rồi, hắn không chút kiêng dè ngồi ở mép giường, đưa tay nắm lấy cằm nàng, nhẹ nhàng vuốt ve da thịt trơn mềm.

Công chúa nửa muốn cự tuyệt nửa muốn nghênh đón, lui vào trong giường, khẩu thị tâm phi.

"Không thể, ta đã có tướng công, làm sao có thể cùng ngươi làm chuyện trái đạo đức này?"

Chút thanh minh cùng lễ giáo còn sót lại đã nhắc nhở nàng.

Nam nhân thở dài, bộ dạng vô cùng tiếc nuối.

"Nếu đã vậy, tiểu sinh cũng không cưỡng cầu…"

Thấy mặt công chúa lộ vẻ mất mát, hắn đổi giọng.

"Nhưng tiểu sinh thật sự nhịn đến khó chịu, không bằng tiểu nương tử dùng tay giúp ta được không?"

Vừa nói, hắn vừa cường thế nắm lấy bàn tay nhỏ bé. Công chúa còn chưa kịp phản ứng thì đã bị hắn đưa tay nàng vào giữa hai chân.

Cách lớp quần áo có thể cảm nhận được hình dạng cương ngạnh đến cộm tay, nóng đến bức người, quả thật đủ để đá bay Trịnh Ngọc Lâm vô dụng kia ra mười tám con phố!

Công chúa nuốt nước miếng, đôi mắt đẹp nhìn thẳng vào nơi đó của nam nhân.

Nàng là cành vàng lá ngọc, Trịnh Ngọc Lâm còn chưa bao giờ dám để nàng đυ.ng vào thứ da^ʍ uế như vậy.

Nhưng nam nhân này không hề kiêng ky, nắm tay nàng vuốt ve cự vật lên xuống, miệng còn phát ra những âm thanh sảng khoái.

Đùa nghịch một hồi, vật kia chẳng những không có dấu hiệu mềm đi mà ngược lại càng thêm phần thần khí.

Nam nhân nhỏ giọng cầu xin.

"Tiểu nương tử, cầu nàng thương tiếc ta, chỉ một lần thôi được không? Sau này ta tuyệt đối không dây dưa."

Công chúa cắn môi, ngón tay miễn cưỡng ôm lấy thân gậy cứng nhắc, cuối cùng không nhịn được nhéo nhẹ một cái.

Nam nhâm vui mừng khôn xiết, lập tức như hổ đói lao vào bầy cừu, đè nàng dưới thân, cởi thắt lưng đem thứ giống cây gậy ra, cách váy nàng làm loạn lên.

Công chúa chưa từng trải qua cảm giác này bao giờ, bị hắn đẩy vài cái liền mềm thành vũng bùn, dịu dàng nói.

"Công tử… Ngươi… Ngươi chậm một chút…"

Nam nhân sớm đã ngậm lấy miệng nàng, cùng nàng trao đổi nước bọt, hôn đến âm thanh nước bọt vang lên, hai tay thành thạo xé quần áo trên người nàng, sau đó bắt lấy đôi tuyết nhũ, dùng sức mà nào nhặn.

Thân trên vừa đau vừa thoải mái, hạ thể đã sớm ướt đến rối tung rối mù, công chúa chịu không nổi, nhấc chân câu lấy eo hắn.

"Tiến vào… Ưm… A…"

Phốc một tiếng, vật thô tráng nóng bỏng đẩy vào một nửa làm hoa huyệt bắn nước tung tóe.

Bụng dưới công chúa thắt lại, giống như cá mất nước, nàng hô lên.

"Tốt… Thật lớn…"

Nam nhân cười tà, bắt đầu đưa đẩy, từ từ đẩy mạnh vào trong, miệng cũng phát ra mấy câu dâʍ đãиɠ.

"Tiểu huyệt tiểu nương tử thật chặt… kẹp đến… a… kẹp đến ta có chút đau."

Công chúa không chịu được xuân tình, miệng thơm tuôn ra rất nhiều nước bọt đều bị hắn nuốt hết, cảm thấy chưa đủ, hắn còn ăn luôn hai viên thịt đỏ mọng đang run rẩy trên đỉnh đồi, hết cái này đến cái kia, làm không biết mệt.

Chính là hoa tâm mềm mại xuân hàm lộ, liễu cốt tàng nhuy đêm túc oanh.

Được nam nhân tuấn tú hung hăng yêu thương cả một đêm, công chúa không khỏi thở dài, bao nhiêu đêm sau khi thành thân với Trịnh Ngọc Lâm thật uổng phí!

Thẳng đến khi sắc trời chuyển sáng, nàng sức cùng lực kiệt chìm vào giấc ngủ sâu.

Nam nhân kia chẳng những không có biểu hiện mệt mỏi mà ngược lại tinh thần phấn chấn, đứng dậy mặc lại quần áo, lắc mình một cái liền biến mất.

Một lúc sau, hắn xuất hiện tại một ngôi đền đổ nát cách đó mười dặm, nói với một thiếu niên mang đồ đỏ đã đứng đợi ở đó từ lâu.

"Lục ca, thành!"

Lan Trạch "ừm" một tiếng.

"Cửu đệ vất vả rồi."

Nam nhân tươi cười.

"Không vất vả không vất vả, công chúa kia cũng coi như là vưu vật, trên giường vô cùng phóng đãng. Nếu ca không tới tìm đệ giúp, gặp được nữ nhân như vậy, đệ cũng sẽ không tha."

Hắn nói tiếp.

"Thật ra, đệ thấy công chúa xuân tâm đã động. Dù đệ không ra tay thì nàng hồng hạnh vượt tường cũng là chuyện sớm muộn. Tất nhiên, hiện tại được đệ dạy dỗ, đã biết mùi vị thực thụ là gì, về sau chắc chắn càng không thể kiểm soát."

Lan Trạch cũng biết bản thân làm chuyện thừa nhưng hắn chỉ muốn cho Cố Trinh Nương một hai điều ác khí như vậy thôi.

Nghĩ tới nữ nhân dịu dàng kia, sắc mặt hắn trở nên nhu hòa, nói lời cáo biệt với nam nhân kia.

"Ta còn có việc nên từ biệt ở đây."

Trước khi đi còn ném cho nam nhân một túi gấm chứa pháp khí cùng kim đan.

"Những thứ này có thể giúp ích cho việc tu luyện, ta giữ chúng cũng không có tác dụng gì, đều cho đệ."

Nam nhân vừa vui mừng vừa kinh ngạc, cầm lấy và hỏi.

"Sao Lục ca lại không cần?"

Lan Trạch phất phất tay, không nói nữa, đảo mắt liền không thấy bóng dáng đâu.

Sau nhiều ngày nghiêm túc suy xét, hắn đã đưa ra quyết định.