A Viên vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, nó kéo kéo góc áo của Tô Cẩm Thư và hỏi.
"Nương, tổ mẫu đi đâu vậy?"
Tô Cẩm Thư còn chưa trả lời thì một thanh âm lạnh nhạt truyền đến.
"Hừ, tiểu nha đầu ngươi còn chưa hiểu sao? Tổ mẫu của ngươi không cần ngươi nữa."
Hồ ly một thân đỏ rực nhảy từ bức tường trên cao xuống và chễm chệ ngồi trước mặt hai người.
Lan Trạch nghĩ thầm: Hẳn là lúc này ngươi nên cầu xin ta đi?
Không nghĩ tới, Cố Trinh Nương còn chưa nhún nhường tới thỉnh giáo, đã nghe thấy tiếng khóc lớn của tiểu nha đầu.
A Viên khóc đến liệt tâm liệt phế, vừa khóc vừa kéo góc áo của Tô Cẩm Thư.
"Nương! Nương! Có phải là thật không? Con chó này đang gạt người đúng không? Ô ô ô…"
Lan Trạch tức muốn hộc máu, lập tức xù lông lên.
"Tiểu nha đầu, ngươi thử gọi ông đây là chó lần nữa xem?"
A Viên càng khóc dữ dội hơn.
Tô Cẩm Thư thở dài, bất lực nhìn đứa trẻ cùng một con hồ ly so với đứa trẻ còn ấu trĩ hơn.
Tô Cẩm Thư cúi xuống bế A Viên lên, nhẹ giọng an ủi.
"A Viên đừng khóc. Mặc dù tổ mẫu rời đi nhưng nương vẫn ở đây, nương sẽ không bao giờ bỏ con đâu."
A Viên dùng đôi tay mũm mĩm dụi mắt đến đỏ bừng.
" Thật… Thật không?"
Sau đó gắt gao ôm lấy cổ Tô Cẩm Thư, trừng mắt nhìn Lan Trạch.
"Con chó xấu xí!"
Lan Trạch nhận thấy tình hình hiện giờ hoàn toàn khác xa với những gì hắn tưởng tượng. Hắn kịp thời thu lửa giận, trở lại bộ dạng phong lưu bất phàm, cười chế nhạo.
"Bổn tiên ở đây có chính sự cần xử lý, không hơi đâu chấp nhặt một tiểu nha đầu như ngươi."
Lan Trạch nói rồi quay sang Tô Cẩm Thư.
"Cố Trinh Nương, nửa năm trước ta đã nói qua ngươi sẽ gặp đại nạn, mà ta ở đây để trợ giúp ngươi. Hiện giờ ngươi đã tin chưa?"
Tô Cẩm Thư thở dài, điềm đạm nói.
"Lan Trạch, ngươi chờ một lát, ta cho A Viên ăn sáng rồi cùng ngươi bàn bạc cụ thể."
Lan Trạch nghe những lời này, cho rằng Cố Trinh Nương cuối cùng cũng đến cầu cạnh mình, vì thế hắn rất rộng lượng không so đo việc nàng vừa gọi đại danh của hắn.
Lan Trạch hất cái đuôi tạo thành đường cong đẹp mắt rồi nói một cách cao ngạo.
"Cũng được, tâm tình bổn tiên hôm nay không tồi, chờ ngươi một chút cũng không thành vấn đề."
Tô Cẩm Thư đặt A Viên ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ cạnh cửa bếp, dỗ A Viên ngoan ngoãn ngồi xuống rồi vào bếp lấy thức ăn.
Mắt A Viên vẫn còn đỏ hoe, cùng Lan Trạch mắt to trừng mắt nhỏ.
Mắt trừng mắt, Lan Trạch cảm thấy chính mình như vậy là rất không có tiền đồ nên đại nhân đại lượng nói.
"Được rồi, được rồi tiểu nha đầu, vừa rồi bổn tiên… ờm… cái kia… nói chuyện có hơi quá đáng, không dễ nghe, như vậy được chưa?"
"Hừ!"
A Viên cao ngạo quay đầu đi.
"…"
Lan Trạch nghĩ nghĩ một chút, hắn với Cố Trinh Nương sắp tới sẽ là quan hệ hợp tác lâu dài, đương nhiên không nên kết thù với con gái của nàng. Hắn khó xử quay sang A Viên.
"Tên của ngươi là A Viên đúng không? Ai nha cái tên này rất hay, lớn lên tròn vo, người cũng như tên…"
Hắn cho đó là lời khen nhưng A Viên tuổi tuy còn nhỏ lại cực kỳ để ý hình tượng bản thân, nghe vậy liền rơi nước mắt, hét vào mặt Lan Trạch.
"Ngươi mới là tròn vo! Con chó xấu xí! Biến đi!"
Lan Trạch không nhịn nổi nữa, nhảy dựng lên nói.
"Ta đã nói ta không phải là chó! Ta là hồ ly! Là Lan Trạch đại nhân cao cao tại thượng! Chó nhà các ngươi lớn lên có oai phong tuấn tú như ta không?"
"Ngươi chính là chó, là chó, là chó!"
A Viên vừa khóc vừa gọi Tô Cẩm Thư.
"Nương! Nương!"
Tô Cẩm Thư nghe gọi liền đau đầu đi ra, nói với Lan Trạch.
"Lan Trạch, con bé còn chưa đến ba tuổi, ngươi cũng vậy sao?"
"…"
Lan Trạch nghe xong có chút xấu hổ, khụ khụ hai tiếng rồi đáp.
"Được rồi, bổn tiên câm miệng là được chứ gì?"
Sau đó liền khó chịu.
"Này Cố Trinh Nương, ngươi có thể quản cái miệng nữ nhi ngươi không? Thật bực mình khi bị gọi là một con chó đó?"
A Viên dụi dụi mắt, ôm chặt đùi Tô Cẩm Thư.
"Ngươi còn không đáng yêu bằng một con chó đâu!"
"…"
Lan Trạch lại tức đến mức muốn nhảy dựng lên nhưng liếc thấy sắc mặt của Cố Trinh Nương, hắn lại thôi, nuốt cục tức mà đi vào phòng bếp.
Cháo kê nấu với bí đỏ trên bếp tỏa ra hương thơm ngào ngạt, bụng hắn không nhịn được kêu lên "ọc ọc".
Tô Cẩm Thư dỗ A Viên xong liền quay trở vào xào rau, nhà không có nguyên liệu nào quá cao sang, chỉ có rau muống xào và trứng trộn hành lá. Nàng lấy một thìa dưa muối chua để chung với cái bánh ngô còn sót lại hôm qua. Thế là xong một bữa ăn.
Thấy Lan Trạch đang nhìn về phía này, Tô Cẩm Thư khách sáo hỏi.
"Lan Trạch, ngươi có muốn dùng bữa sáng không? Có muốn ăn một chút không?"
Lan Trạch lập tức ngồi thẳng người.
"Hừ, bổn tiên sớm đã đắc đạo thành tiên, hưởng linh khí của đất trời, tinh hoa nhật nguyệt, sao có thể ăn những thứ vẩn đυ.c như vậy?"
Ừm, tuy là chưa hoàn toàn thành tiên nhưng Lan Trạch hắn xưa nay hưởng thụ đều là bàn tiệc cao sang, tửu lầu xa hoa bậc nhất. Thứ cơm canh trong chén bát bằng đá cũ kĩ thế này làm sao có thể xứng với địa vị cao quý của hắn?