Buổi tối, sau khi cho A Viên ngủ say, Tô Cẩm Thư kéo vòng tay.
"Tô Trường An, Lan Trạch là nam phụ trong thế giới này sao?"
Tô Trường An khẽ gật đầu.
"Mỗi thế giới cô đều có ba cơ hội để xác nhận. Chúc mừng cô Tô, nam phụ thế giới này đúng là Lan Trạch."
"Ra vậy."
Tô Cẩm Thư vẫy tay làm Tô Trường An biến mất.
Điều này cũng không quá khó đoán, trong nguyên tác, Lan Trạch đã biết trước sự phản bội của Trịnh Ngọc Lâm nên tìm đến thực hiện khế ước với Cố Trinh Nương.
Hắn giúp Cố Trinh Nương lên kinh đòi công lý, nhưng cái giá phải trả là – sau khi Cố Trinh Nương hoàn thành tâm nguyện, nàng phải giao linh hồn của mình cho hắn.
Lan Trạch đã thu thập được 999 linh hồn, chỉ còn thiếu một cái nữa thôi, hắn có thể phi thăng thành tiên.
Thế nhưng trong quá trình trợ giúp Cố Trinh Nương, Lan Trạch đã động lòng phàm, cuối cùng không ngần ngại phá bỏ tu vi, giải trừ khế ước với Cố Trinh Nương, giúp nàng và Trịnh Ngọc Lâm nối lại tình xưa, cùng với công chúa chung một chồng.
Đáng tiếc, công chúa ương ngạnh nào dễ đối phó như vậy? Cố Trinh Nương tính tình nhu thuận, nhẫn nhịn chịu đựng ba năm tra tấn, cuối cùng bệnh nặng mà chết.
Lan Trạch, lúc này đã trở về nguyên hình, bất lực trơ mắt chứng kiến bi kịch xảy ra. Sau khi Cố Trinh Nương chết, hắn cố thủ bên mộ nàng đến cuối đời.
Cho nên đời này, bất luận có thế nào đi nữa, Tô Cẩm Thư sẽ không ký khế ước với Lan Trạch.
***
Những ngày sau, Tô Cẩm Thư mỗi ngày đều lo liệu việc nhà, bận bịu dệt vải, bộ dạng ngoan ngoãn đảm đang trước sau như một.
Trịnh Trương mỗi khi nói chuyện phiếm cùng hàng xóm đều tấm tắc khen, nói rằng thị thương con dâu không khác gì con ruột.
Hàng xóm ai mà không ngưỡng mộ một gia đình nghiêm chỉnh, mẹ chồng con dâu hòa thuận như vậy.
Lan Trạch tuy đã lâu không xuất hiện nhưng Tô Cẩm Thư biết hắn nhất định đang ở gần đây, quan sát chờ đợi thời cơ.
***
Nửa năm sau, một nha dịch từ kinh thành đến báo tin vui, Trịnh Ngọc Lâm đã đỗ trạng nguyên.
Cùng với tin vui, còn có một phong hưu thư*.
(E/N: hưu thư: giấy ly hôn/ly dị)
Nha dịch sớm đã bị Trịnh Ngọc Lâm mua chuộc, y nhỏ giọng nói với Trịnh Trương đang vui mừng khôn xiết.
"Lão phu nhân, tiểu nhân tiết lộ sự thật này cho bà. Bà hỏi vì cớ gì trạng nguyên vội vàng hưu vợ ư? Nói cho bà biết, Lục công chúa mà hoàng thượng cưng như trứng đã nhìn trúng trạng nguyên rồi."
Trịnh Trương không thể tin được, ôm ngực hỏi lại.
"Những điều ngươi nói là thật sao? Không phải gạt ta đấy chứ?"
Nha dịch thấp giọng nói.
"Còn thật hơn cả vàng! Trước khi tiểu nhân đến đây, trạng nguyên đã dặn đi dặn lại cả ngàn lần, nói bà nhất định phải mau mau đuổi Cố nương tử đi. Việc này nếu để hoàng thượng hay công chúa biết, chỉ sợ là gà bay trứng vỡ."
Công chúa là nhân vật nào chứ? Chính là thần tiên trên trời, đâu thể so sánh với một người quê mùa như Cố Trinh Nương?
Trịnh Trương lập tức phản ứng, nhưng vẫn có chút do dự.
"Nhưng mà, cái kia, cháu gái của ta nên an bài thế nào."
"Lão phu nhân, bà vạn lần đừng hồ đồ! Nó chỉ là một tiểu nha đầu, cứ để Cố nương tử mang đi. Trạng nguyên cho tiểu nhân tới đón bà vào kinh hưởng phúc! Bà mang theo con của người cũ chẳng phải là làm khó trạng nguyên sao?"
Trịnh Trương nghĩ một lúc, quả thật là có đạo lý này, vì thế tàn nhẫn đồng tình, đi tìm Tô Cẩm Thư.
Thị lải nhải, kể lể khóc lóc nửa ngày mới nói rõ ý đồ đến đây.
Nói đi nói lại cũng chỉ có hai ý, một là ra lệnh đuổi người, khuyên Cố Trinh Nương biết khó mà lui; hai là thị hoàn toàn không biết gì về chuyện này, bản thân thị cũng rất luyến tiếc Cố Trinh Nương.
Nhưng vạn lần không nghĩ tới, Cố Trinh Nương không khóc cũng không quậy, chỉ thản nhiên nói.
"Nương, con hiểu nỗi lòng của người, người cứ an tâm lên kinh, đừng lo cho con và A Viên."
Trịnh Trương không thể tin được, cảnh giác hỏi lại.
"Vậy… con có muốn bồi thường gì không?"
Thị không đành lòng hỏi, nếu Cố Trinh Nương có chủ ý lên tài sản của thị, thị chắc chắn sẽ không thuận theo.
"Con không mong điều gì to tát, chỉ xin nương cho hai người chúng con một nơi sinh sống. Người xem, sau khi người lên kinh thành, nhà này cũng bỏ hoang, có thể cho người chúng con ở lại nơi này không?"
Yêu cầu này cũng không tính là quá đáng.
Trịnh Trương nghiến răng đồng ý, liên tục cảnh cáo.
"Trinh Nương, con là người thông minh, nhất định biết hoàng thượng và công chúa là nhân vật như thế nào, loại cỏ rác như chúng ta không thể chọc đến, ngàn vạn lần đừng làm mấy chuyện ngớ ngẩn."
Đây là sợ nàng sau này lôi lại chuyện cũ, lên kinh gây rối.
Tô Cẩm Thư mím môi cười, vẻ mặt vô cùng dịu dàng.
"Nương thật biết nói đùa, con nửa chữ cũng không biết, lại không có đầu óc, bản lĩnh đâu mà làm những việc như vậy?"
Trịnh Trương lúc này mới hoàn toàn nhẹ nhõm.
Có lẽ là sợ đêm dài lắm mộng, sáng sớm hôm sau, Trịnh Trương vội vàng thu dọn những đồ vật có giá trị, chất đầy trên hai xe lớn rồi nhanh chóng rời đi cùng nha dịch.