Mùa Đông Năm Ấy (Bác Chiến)

Chương 3: Chỉ Với Mình Anh

Xuyên qua ô cửa kính chiếc Lamborghini xám sang trọng, là bóng hình người con trai ngồi tựa mình vào ghế hướng ánh nhìn về phía bệnh viện."Đại ca, chúng ta đã dừng ở đây được một lúc lâu... anh lo lắng như vậy, chi bằng quay lại thăm anh hai một chút rồi hẳn đi. Dù sao, cũng không..." lời còn chưa nói hết đã bị người con trai lên tiếng cắt ngang

"Xuất phát thôi"

"Dạ"

Chiếc xe từ từ lăn bánh, chạy băng băng trên con đường phố xá, tập nấp, sôi động của thành thị về đêm.

Hạ Quân ngồi ngã người ra sau ghế, mang tay đưa lên xoa nắn hai bên thái dương cất giọng âm trầm "Thế nào, đã dọn sạch."

"Dạ, đã xử lý ổn thỏa. Dựng thành một vụ tranh chấp nội bộ"

"Vậy tên chết tiệt tấn công tôi..."

"Đã được bắt sống, chờ anh xử trí."

Hắn im lặng suy tư rồi lại nở một nụ cười tà quái, khiến đàn em đang lái xe nhìn thấy cũng phải rùng mình "Đại ca lại tính chơi trò gì."

"Giữ cho hắn nửa cái mạng, đợi Tiểu Bác ra viện sẽ tự tay xử lý hắn."

☘☘

Phòng bệnh 105, Tiêu Chiến ngồi trên chiếc ghế dựa nắm lấy đôi bàn tay thô to của người con trai nằm đó.

"Nhất Bác, em nghe anh nói không. Khi nào thì em mới chịu tỉnh dậy, đã 2 đêm rồi anh không dám chợp mắt sợ rằng khi anh ngủ quên sẽ bỏ lỡ mất em. Anh hứa chỉ cần em tỉnh, anh sẽ không trách mắng em đâu."

Cậu từ từ lơ mờ tỉnh, cảm nhận sự âm ấm, năng nặng trên cơ thể khẽ thều thào gọi "Chiến ca, nặng... khó thở".

Tiêu Chiến nghe tiếng gọi vội ngốc đầu dậy, dụi dụi đi lớp nước còn vươn trên khóe mắt "Anh xin lỗi, làm em khó chịu".

"Em không khó chịu, nào lại đây em muốn ôm anh" vừa nói cậu vừa dang hai đôi tay dính dây nhợ thành một vòng tròn.

Anh chần chờ một chút rồi cũng sà vào vòng tay cậu khóc nức lên "Đồ ngốc nhà em, lại dùng bản thân làm lá chắn. Em có 9 mạng ư" vừa nói anh vừa đánh vào lòng ngực cậu.

"Được rồi, Chiến ca sẽ đau tay mất. Để em" nói rồi cậu vung tay định đánh vào bản thân.

Tiêu Chiến nắm tay cậu lại "Anh đánh đủ rồi, em ra tay sẽ rách vết mỗ ra mất".

"Chiến ca, em hình như cảm thấy có chút đau".

"Đau sao, đợi anh lấy thuốc giảm đau cho em" Tiêu Chiến toang đứng dậy.

"Không cần phiền như vậy, em có cách hữu hiệu và nhanh chóng hơn nhiều" nói rồi cậu kéo anh ngồi xuống đột ngột đặt lên đôi môi đỏ hồng, mềm mại một nụ hôn không báo trước.

"Ưʍ...ưʍ...Nhất Bác...ưʍ...khó..."

Nụ hôn kéo dài cho đến khi bất ngờ cửa phòng bật mở cạch một cái, nữ y tá cúi người đẩy xe thuốc vào bên trong "Bệnh nhân, đến giờ uống..." lời còn chưa nói hết đã đập vào mắt cảnh tượng hai nam nhân hôn nhau, cô sống 25 năm là lần đầu tiên chứng kiến cảnh này ngoài đời đấy "Ôi ngại quá, làm phiền rồi" nói xong liền nhanh chóng đóng cửa chuồn đi.

Sau một thoáng hoảng loạn, Nhất Bác nâng đầu Tiêu Chiến kéo anh vào một nụ hôn sâu. Đến khi mắt anh phủ một tầng sương mờ cậu mới chịu buông tha mà kéo ra một đường chỉ bạc lấp lánh.

"Em hết đau rồi".

Anh liếc cậu một cái hừ mũi "Lưu manh".

Cậu cười "Chỉ với mình anh".

Da mặt Tiêu Chiến mỏng nói không lại cậu, liền đứng dậy bỏ đi.

☘☘

Thời gian anh ở bệnh viện cũng nhiều hơn trước và tin đồn bác sĩ Tiêu đẹp trai, ấm áp, ôn hòa đã có chủ cũng làm vỡ tan bao nhiêu trái tim thiếu nữ mong mảnh của nữ y tá và bệnh nhân thầm trộm thương lan truyền khắp bệnh viện ZY mà người chủ nào đó cũng bị các chị em y tá đem ra bàn luận.

"Này, bệnh nhân phòng 105 rất đẹp trai luôn đó. Gu tôi ngoài lạnh lùng trong ấm áp".

"E hèm, người ta đã có chủ rồi".

"Có chủ thì sao, nhổ bông cướp chậu là được".

"E là bông này nhổ không được. Chúng ta không xứng".

Tiêu Chiến mang theo ý cười nồng đậm trên môi khẽ khàng lướt qua như một làn gió

"Hình như bác sĩ Tiêu vừa đi qua"

"Đúng vậy, còn mang theo một mùi hương thơm mát the the của bưởi".