Mùa Đông Năm Ấy (Bác Chiến)

Chương 2: Phẫu Thuật

"Chiến ca, anh đừng khóc...em đau.""Anh xin lỗi. Anh đυ.ng vào vết thương của em sao?"

"Không có, là đau ở đây."

Nói đoạn cậu vươn tay kéo tay anh chạm lên ngực trái

"Được rồi, em nghỉ ngơi đi."

Những ngày này cậu ở nhà dưỡng thương. Nhàn rỗi không có gì làm sẽ lại chạy đến bệnh viện viện cớ mang cơm trưa để đến thăm anh, nhìn ngắm một chút.

"Chiến ca."

"Hửm."

Cậu cười chồm người sang liếʍ nhẹ vào bên khoé miệng của anh

"Như vậy là lãng phí đồ ăn. Không tốt."

"Em..."

"Chỗ này vắng vẻ sẽ không có ai nhìn thấy, anh không cần ngại."

"Mẹ à, hình như bên kia là hai nam nhân có đúng không ạ?"

"Đúng rồi con."

"Thế họ là người yêu ạ?"

"Sao con lại hỏi thế."

"Con hình như, mới nhìn thấy hai chú ấy hôn nhau."

"Bệnh nhân 102."

"Đến lượt ta rồi, vào thôi còn."

Hôm nay là ngày cuối cùng của ngày nghỉ, cậu muốn dành cho anh một bất ngờ nhỏ. Trước khi anh trở về cậu đã chuẩn bị một bàn ăn thịnh soạn, có nến cùng hoa tươi.

Cậu sờ lên hộp nhung gấm đỏ, bật mở nắp hộp bên trong là một chiếc vòng cổ mảnh được thiết kế đơn giản nhưng sang trọng.

"Mong là anh ấy sẽ thích bất ngờ nhỏ này."

Thời gian trôi qua chậm rãi, nhẹ nhàng.

Reng, reng, reng... tiếng điện thoại vang lên phá tan sự lãng mạn tĩnh lặng.

"Alo"

"..."

"Được Đại ca, anh đợi em."

Cậu đem hộp nhung cất vội vào hộc tủ rồi vội vã lấy áo khoác rời nhà.

Tại bệnh viện, một chị y tá hướng ánh mắt tiếc nuối nhìn về vị bác sĩ trước mặt tặc lưỡi.

"Tiếc quá, đẹp như vậy mà...(đã có chủ rồi)" lời còn chưa nói hết đã bắt gặp ngay ánh mắt khó hiểu từ vị bác sĩ trước mặt nhìn mình.

"Tiếc gì cơ?"

"À dạ, em tiếc cho chị đó ạ. Chị ấy đẹp như vậy mà có người chồng không được trẻ lắm."

Cô giật mình trước câu hỏi nên chỉ đại một người phụ nữ đang dìu một lão nhân gia.

"Chồng? Y tá Kim người đó là con gái của ông ấy."

"Dạ."

"Tập trung làm việc đi, đừng thả hồn nữa."

Tiêu Chiến về phòng ngồi tựa người vào ghế nghỉ ngơi.

"Không biết em ấy đã ăn tối chưa?"

Anh lấy điện thoại ra nhắn một tin nhắn, chờ rất lâu vẫn chưa thấy hồi âm.

"Không lẽ có chuyện gì rồi?"

Anh đứng dậy khoác vội áo lên người chuẩn bị rời đi.

Cửa vừa mở, y tá Kim đã từ đầu hớt hải chạy đến.

"Bác sĩ Tiêu, có một ca cấp cứu. Tình trạng rất nặng, bệnh nhân bị trúng đạn gần tim, đang được thở khí."

????????

Nhìn vào người đang nằm trên bàn mổ, tim anh như chết lặng. Cậu thế mà lại lặng im thoi thóp, gương mặt trắng bệch, môi tái nhợt đang thở khí oxi trong bình để duy trì sự sống.

Tiêu Chiến cố dằn lại sự hoảng loạn cùng rung rậy mà bắt tay vào làm việc.

Đèn phẫu tắt, anh bước ra ngoài cố gắng để bản thân không ngã khuỵu xuống mà tiến đến trước mặt người nam nhân với mái tóc đỏ, nước da ngâm cùng đôi mắt xanh ngọc đã ngồi im lặng một lúc lâu, vết thương ở tay máu cũng đã sớm đông khô.

"Anh là người nhà bệnh nhân?"

Anh ta không đáp, trực tiếp đứng dậy đi đến quầy lễ tân thanh toán tiền rồi rời đi. Không hề có một chút khựng bước để ở lại chăm sóc người kia mà là dứt khoát quay đi.

-Ha, đồ heo ngốc. Đại ca em liều mạng đây sao."