Ta Dựa Vào Mĩ Nhan Ổn Định Thiên Hạ

Chương 77

Lúc xe ngựa dừng lại, người Tây Hạ âm thầm đi theo phía sau nhớ kỹ bốn chữ "Hòa Thân Vương phủ" trên biển phủ liền xoay người bước nhanh rời đi.

Hòa Thân Vương đã ở trong phủ đợi Tiết Viễn một thời gian.

Sau khi hắn cho người điều tra Tiết Viễn, liền tra ra chuyện Tiết Viễn đã tặng lễ vật vào trong cung rất nhiều lần. Lúc Hòa Thân Vương biết chuyện này, giữa mày liền nhăn lại, thần sắc tối tăm.

Mang theo ý nghĩ như vậy, nhìn thấy ai cũng đều cảm thấy bọn họ có tâm tư không sạch sẽ với Cố Nguyên Bạch.

Hòa Thân Vương âm thầm theo dõi Tiết Viễn, càng nhìn liền càng cảm thấy phải giáp mặt cảnh cáo Tiết Viễn một phen.

Cửu ngũ chi tôn, thiên hạ chi chủ, Cố Nguyên Bạch là người mà hắn có thể đem tâm tư như vậy, ai cho hắn lá gan đó?

Nhưng mà Hòa Thân Vương không dự đoán được, đến cùng Tiết Viễn thế nhưng còn có Thánh Thượng. Sau khi được người gác cổng thông báo, Hòa Thân Vương vội vàng đi đến trước cửa phủ, trong lòng càng ngày càng trầm. Thậm chí đã bắt đầu nghĩ đến, đây chẳng lẽ là Cố Liễm cố ý tới chống lưng cho Tiết Viễn sao?

Là vì để hắn không thể trách phạt Tiết Viễn sao?

Khi Hòa Thân Vương đi đến trước cửa phủ, ý nghĩ âm u trong lòng đã trầm đến đáy vực sâu. Nếu như Tiết Viễn thật sự câu dẫn Cố Nguyên Bạch đi lên đường vòng (*), như vậy bất luận như thế nào, giá phải trả là đại giới gì, Hòa Thân Vương cũng phải gϊếŧ Tiết Viễn.

[(*) Ờmmm "đi lên đường vòng" đã giải thích trước đó, đường vòng = cong]

Cố Nguyên Bạch không thể thích nam nhân.

Nhưng hắn ở trước phủ vừa nhấc đầu liền nhìn thấy Cố Nguyên Bạch từ trên xe ngựa đi xuống, sau khi gặp được hắn thì hơi hơi mỉm cười, nói một câu: "Hòa Thân Vương."

Hô hấp Hòa Thân Vương cứng lại, một lát sau, mới cúi đầu "Thần gặp qua Thánh Thượng."

"Người một nhà cần gì đa lễ," Cố Nguyên Bạch đến gần, tự mình nâng dậy Hòa Thân Vương, cười cười, "Lần trước khi đến Hòa Thân Vương phủ vẫn là ngày huynh trưởng bệnh nặng, hiện giờ thời gian trôi mau rồi biến mất, hôm nay cũng đã vào thu."

"...... Vâng."

"Ta nhớ rõ trong phủ Hòa Thân Vương có không ít cúc hạ," Cố Nguyên Bạch tự nhiên mà nói, "Cúc hạ ở đầu tháng chín sẽ còn nở hoa một lần cuối cùng, không biết hiện giờ đã nở hay chưa?"

Hòa Thân Vương theo lực độ của y mà đứng dậy, trở tay cầm cổ tay Cố Nguyên Bạch, lại vì nghi hoặc trong mắt Cố Nguyên Bạch giống như chạm phải lửa nóng mà buông ra. Hắn dời đi đôi mắt, nhìn xiêm y Thánh Thượng, có thể nhìn ra một đóa hoa nhỏ, "Hoa cỏ trong phủ đều do Vương phi xử lý, Vương phi hình như đã từng nói qua, hẳn là hai ngày trước đã nở rồi."

Cố Nguyên Bạch khen: "Vương phi ôn lương hiền thục, huynh trưởng cưới được hiền thê, cần phải đối xử cho thật tốt."

Hòa Thân Vương chậm rãi gật gật đầu: "Không cần Thánh Thượng nhiều lời, thần tự nhiên biết nên làm như thế nào."

Cố Nguyên Bạch liền không nói nhiều, đi bên cạnh Hòa Thân Vương dẫn đường phía trước. Nhóm thần tử đi theo sau Thánh Thượng cùng Hòa Thân Vương, Hòa Thân Vương bước sau Thánh Thượng nửa bước, trong lúc đi đường, Hòa Thân Vương cúi đầu nhìn chân áo bào của Cố Nguyên Bạch, Cố Nguyên Bạch thuận miệng hỏi: "Huynh trưởng còn quen biết với Tiết khanh sao?"

Hòa Thân Vương nắm chặt tay, không nhanh không chậm nói: "Thần nghe nói Tiết đại nhân từng ở biên quan mấy năm, nơi ta đóng giữ trước giờ chưa từng thấy phong cảnh biên quan, liền muốn mời Tiết đại nhân tới cửa một lần."

"Vậy ngươi tìm đúng người," Cố Nguyên Bạch cười, "Hai người các ngươi đều từng chinh chiến sa trường qua, cũng coi như là có thể nói chuyện với nhau."

Trong lòng Hòa Thân Vương đột nhiên sinh ra bực bội, hắn nặng nề lên tiếng.

Trong Hòa Thân Vương phủ đặc biệt có một mảnh đất gieo trồng rất nhiều cúc hạ, sau khi bước qua nguyệt môn (*), đập vào mắt đó là rất nhiều cúc hạ lộng lẫy, có những bông hoa lớn vươn ra cành lá cùng cánh hoa mảnh mai, mùi hương thoang thoảng xông vào mũi.

[(*) Nguyệt môn: cái loại cổng tròn hay thấy trong mấy phim cổ trang]

Cố Nguyên Bạch chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời, lúc sau thấy rõ cảnh sắc liền không khỏi quay đầu lại trêu ghẹo Hòa Thân Vương: "Ngươi ngày thường thoạt nhìn cứng nhắc, không nghĩ tới đường đường là Hòa Thân Vương, nguyên lai trong phủ ẩn giấu kiều hoa."

Hòa Thân Vương nói: "Là hoa dại tùy tiện nở thôi."

Cố Nguyên Bạch cười vài tiếng, tìm chỗ ngồi xuống, y chỉ chỉ ghế đá đối diện, nói với Hòa Thân Vương: "Ngồi."

Hòa Thân Vương ngồi xuống, có người phía sau dâng trà lên. Cố Nguyên Bạch đem chén trà cầm trong tay, lại không uống mà từ từ nói: "Hòa Thân Vương, trẫm hỏi ngươi, ngươi có phải muốn trở lại trong quân hay không."

Hòa Thân Vương bỗng chốc ngẩng đầu nhìn y, á khẩu không trả lời được.

Tong mắt Cố Nguyên Bạch nhìn Hòa Thân Vương rất là bình tĩnh, y dùng nắp ly phất qua lá trà, hoãn thanh nói: "Từ ngày ấy mưa to, sau khi ta nói những lời đó với ngươi, ngươi liền trở nên có chút không đúng rồi."

Thân hình Hòa Thân Vương ở nơi không thể thấy mà trở nên cứng đờ.

Cố Nguyên Bạch cười cười, "Ngày ấy ta còn tưởng rằng ngươi đang tức giận. Lúc sau lại nhìn lại liền cảm thấy ngươi vẫn bình thường, giống như chỉ là ta nghĩ nhiều."

"Trước đó vài ngày ngươi thúc giục ta cưới cung phi, nhưng ngươi lại không phải không biết thân thể ta ốm yếu," Cố Nguyên Bạch không nhanh không chậm, "Ngươi là muốn cho ta chết ở trên giường cung phi, hay là muốn chờ một đứa bé cái gì cũng không biết tới thay thế ta kế thừa giang sơn đại thống?"

Hòa Thân Vương giật giật miệng, chua xót, "Ta chưa từng nghĩ như vậy qua."

Cố Nguyên Bạch đem chén trà ném xuống, y không nói.

Trong khoảng thời gian ngắn, gió dường như cũng yên tĩnh xuống.

Ánh nắng ấm áp chiếu lên lá cây, theo tiếng vang mà nhẹ nhàng bay xuống.

Dư quang Cố Nguyên Bạch thoáng nhìn thấy một bóng người đi qua phía sau nguyệt môn, y xoay người đi xem, ở phía sau thị vệ liền thấy được một thư sinh khuôn mặt bình phàm.

"Người nọ là ai." Cố Nguyên Bạch tùy ý hỏi.

Hòa Thân Vương xuất thần nhìn lại theo, "Đó là môn khách trong phủ ta, họ Vương."

Cố Nguyên Bạch gật gật đầu, không thèm để ý mà đứng lên, "Đi thôi, nói là ngắm cúc, phải ngắm cúc cho thật tốt."

Ở bên trong vương phủ một lát, lúc sau cùng Hòa Thân Vương nói mấy câu. Cố Nguyên Bạch liền ra khỏi cổng Hòa Thân Vương, trước khi bước lên xe ngựa, Hòa Thân Vương đứng ở trước cửa phủ đột nhiên nói: "Thánh Thượng đã từng đề cập đến chỗ thôn trang ngoài thành giao cho ta. Thôn trang kia hiện tại không người, có mấy chỗ tuyền trì có lợi với thân thể, nếu như Thánh Thượng thích, tùy thời kêu thần hầu hạ là được."

Tiết Viễn đang khom lưng nhấc màn xe lên cho Cố Nguyên Bạch chợt ngừng, nháy mắt ngẩng đầu, tầm mắt sắc bén nhìn về phía Hòa Thân Vương.

Ánh mắt Hòa Thân Vương đen tối, hết sức chuyên chú mà nhìn bóng dáng Cố Nguyên Bạch, sau khi nhìn mấy giây, lại như là hoàn toàn tỉnh ngộ, trong biểu tình hiện lên một tia giãy giụa, hắn bỗng chốc nghiêng đầu qua.

Tiết Viễn nheo mắt lại.

Thanh danh của Hòa Thân Vương, Tiết Viễn cũng từng nghe qua.

Huyết mạch hoàng gia, trước đó cũng là nhân vật lãnh binh ở trong quân. Bởi vì tuổi tác Tiết Viễn xấp xỉ với Hòa Thân Vương, cũng từng bị không ít người âm thầm so sánh với Hòa Thân Vương.

Chỉ là quân công Tiết Viễn bị đè nặng, bị gạt đi, trừ bỏ một ít người ngoài, trong mắt mọi người Hòa Thân Vương mới là thiên chi kiêu tử.

Thiên chi kiêu tử, chính là bộ dạng này.

Tiết Viễn cẩn thận nhìn hắn, ánh mắt Hòa Thân Vương nhìn Cố Nguyên Bạch, làm bản năng hắn cảm thấy thập phần không thoải mái.

Xe ngựa khởi hành, Cố Nguyên Bạch cũng đưa Chử Vệ lên xe ngựa, dò hỏi chuyện giữa hắn cùng hoàng tử Tây Hạ.

Chử Vệ biết gì nói hết, sau khi xe ngựa vào hoàng cung, hắn đã đem nguyên do sự tình thuật lại hết, do dự một lát, hỏi: "Thánh Thượng, người này là hoàng tử Tây Hạ?"

"Không tồi," Cố Nguyên Bạch nhẹ nhàng gật đầu, như suy tư gì, "Tây Hạ phái một hoàng tử tới chúc mừng trẫm."

Chử Vệ cũng trầm tư, Cố Nguyên Bạch đột nhiên nhớ tới, "Ngày ấy ngươi cùng đồng học cũng ở đấy, theo như lời ngươi nói, đồng học ngươi còn biết một ít tiếng Tây Hạ?"

"Hắn đọc tứ thư ngũ kinh không tính là sâu rộng, lại hiểu được rất nhiều học thức thường nhân không hiểu," Chử Vệ bằng phẳng nói, "Trừ bỏ tiếng Tây Hạ, đồng học này của thần cũng thông lược vài phần tiếng Đại Việt, người Liêu, hắn từng đi qua con đường tơ lụa trên đất liền triều Đường, theo như lời hắn, hắn còn muốn một lần nữa thông theo đường biển từ Quảng Châu để hiểu thêm kiến thức."

Thông theo đường biển từ Quảng Châu theo như lời nói tầm thường chính là con đường tơ lụa trên biển, từ trong vùng duyên hải Đông Nam thông đến vùng bắc bộ nước Ấn Độ, Đông Nam Á cùng ven bờ Hồng Hải cũng là tuyến đường trên biển.

Cố Nguyên Bạch nghe xong lời này có chút cảm khái, "Đọc vạn quyển sách, đi ngàn dặm đường, không tồi."

Nói xong lời nói, xe ngựa cũng vừa vặn ngừng lại. Cố Nguyên Bạch xuống xe ngựa, sau khi nhìn thấy Tiết Viễn cũng theo vào, mới đột nhiên nhớ tới chức vị hiện tại của hắn vẫn là Điện Tiền Đô Ngu Hầu.

Cố Nguyên Bạch âm thầm nhớ rõ phải điều chức cho hắn, liền tiếp tục cùng Chử Vệ nói: "Vậy ngươi đã từng đi qua con đường tơ lụa?"

"Chưa từng," trong biểu tình Chử Vệ ẩn ẩn tiếc nuối, "Sau cuộc nổi loạn An Sử triều Đường, Thổ Phiên, dân tộc Hồi Hột, Đại Thực bởi vậy mà dựng lên, con đường tơ lụa bởi vậy mà đoạn, đáng tiếc không thấy được cảnh tượng phồn hoa ngày xưa."

Sau khi hắn nói xong mới nhớ tới người trước mặt là hoàng đế Đại Hằng, Chử Vệ mím thẳng môi: "Thánh Thượng, thần cũng không phải là có ý vô lễ."

"Trẫm biết," Cố Nguyên Bạch cười cười, "Giống như Chử khanh, trẫm cũng cảm thấy đáng tiếc vì việc này."

Chử Vệ nghe vậy, không khỏi nâng môi, nhẹ nhàng cười.

Hắn biết được dung nhan bản thân coi như xuất chúng, bởi vậy nụ cười này liền mang theo vài phần hàm nghĩa cố ý. Mặt Chử Vệ có hơi hơi nóng, hắn không thích túi da xuất chúng, nhưng hôm nay lại dùng túi da bản thân để làm loại sự tình này, hắn cũng không biết vì sao như thế, chỉ là ở trước mặt Thánh Thượng liền không tự chủ được mà làm như vậy.

Bộ dạng hắn cười đẹp cực kỳ, dung nhan cũng như phát ra ánh sáng, Cố Nguyên Bạch nhìn hai mắt hắn, không khỏi quay đầu lại đi nhìn tên chó điên kia, chính là vừa xoay người lại không nhìn thấy bóng dáng Tiết Viễn.

"Người đâu?" Buồn bực.

Người như Chử Vệ đến cười cũng đẹp như vậy, Tiết Viễn một chút phản ứng cũng không cho sao?

Điền Phúc Sinh cười nói: "Thánh Thượng, Tiết đại nhân nói là chuẩn bị đồ vật muốn hiến cho Thánh Thượng."

Cố Nguyên Bạch không thú vị lắc đầu quay người, ở thời điểm y không chú ý tới, tươi cười trên mặt Chử Vệ cứng lại, sau một lúc lâu, hắn chậm rãi thu liễm ý cười.

Hôm nay là ngày nghỉ tắm gội, Cố Nguyên Bạch mang theo Chử Vệ vào cung mới nhớ tới việc này, nhưng chờ thời điểm hắn muốn để Chử Vệ trở về, Chử Vệ lại lắc lắc đầu, "Thánh Thượng, thần đã từng đọc qua một quyển thư tịch có liên quan đến con đường tơ lụa, nếu như Thánh Thượng muốn, thần nói cho ngài nghe?"

Thánh Thượng quả nhiên nổi lên hứng thú, gác xuống bút, "Vậy ngươi nói thử xem."

Chử Vệ hoãn thanh nhất nhất nói.

Thanh âm hắn ôn nhuận mà du dương, khi thả chậm ngữ điệu, nghe vào khiến người mơ màng sắp ngủ. Nghe hắn nói đầy miệng "Chi, hồ, giả, dã" (*), đầu Điền Phúc Sinh cùng chư vị thị vệ đều không mở mắt ra được, càng không cần nói đến Cố Nguyên Bạch.

[(*)Chi, hồ, giả, dã : Nguyên raw (之乎者也), pinyin (Zhī, hū, zhě, yě) là trợ từ dùng trong văn nói, để diễn tả bài văn hoặc lời nói không rõ ràng.]

Chờ khi Tiết Viễn mặt mày hớn hở, như định liệu trước mà bưng bát mì trường thọ tự bản thân đã nấu xong vào cung điện, liền nhìn thấy bọn thị vệ hai mắt đều sắp mở không ra được, hắn hỏi: "Thánh Thượng đâu?"

Trưởng thị vệ miễn cưỡng nâng lên tinh thần: "Ở nội điện nghỉ ngơi."

Tiết Viễn đi nhanh về phía nội điện, tay chân nhẹ nhàng bước vào trong, liền nhìn thấy Thánh Thượng nằm ngủ trên ghế trước cửa sổ, mà ở một bên ghế nằm, Chử Vệ đứng hết sức chuyên chú, thậm chí xuất thần mà nhìn dung nhan đang ngủ của Thánh Thượng.

Tướng mạo hai người đều là nhật nguyệt chi huy, khi hai người bọn họ ở cạnh nhau, dung nhan cũng giống như đang phát sáng, vô luận là động hay là bất động, đều như là một bức họa được chế tác tỉ mỉ, tinh tế đến nỗi làm người khác không dám lớn tiếng hô hấp, giống như e sợ quấy rầy bọn họ.

Lá xanh ở ngoài cửa sổ phiêu động, con bướm nhanh nhẹn, cũng chỉ lưu lạc trở thành bối cảnh phụ trợ cho bọn họ.

Tiết Viễn nhìn nhìn nước canh trong vắt trong chén, đột nhiên cười, hắn lui đi ra ngoài đem chén mì này ném cho Điền Phúc Sinh.

Điền Phúc Sinh nói: "Đây là?"

Tiết Viễn: "Đổ."

Điền Phúc Sinh kinh ngạc, Tiết Viễn thong thả ung dung mà buông xuống cổ tay áo đã kéo lên khi nấu mì trước đó, lại lần nữa bước vào nội điện.